Giai Nhân Vân Thượng

Chương 9



Lăng Chi Triệt đi vào gần nửa canh giờ, ta bắt đầu thấy sốt ruột, đang định hỏi thì bên trong truyền ra tiếng vang, tựa như kim loại va chạm, còn có dư âm xao động lúc giao đấu.

Rất nhanh sau đó, mọi âm thanh lắng xuống.

 

Lăng Chi Triệt bước ra, trên tay cầm một chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo, hướng về phía Tiêu Hành cúi người hành lễ:

“Sư phụ, đệ tử đã lấy được Ảo Thiên Kính.”

 

Tiêu Hành nhìn qua Ảo Thiên Kính, có vẻ rất hài lòng, không ngừng gật đầu tán thưởng.

 

Ta cũng bước lại gần, thấy chiếc kính ấy nhỏ nhắn tinh xảo, mặt sau có khắc hoa văn thú biển cuốn quanh chùm nho, đẹp mắt mà thanh nhã.

 

Lăng Chi Triệt đưa cho ta xem một lúc rồi lại cẩn thận cất vào túi Càn Khôn như cất bảo vật.

 

Tới lượt ta rồi.

 

Ta hít sâu một hơi, bước vào giữa những giá gỗ tử đàn chất đầy pháp khí. 

Dọc đường đi, cũng có vài món pháp khí khẽ rung, phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng chỉ cần ta hơi đưa tay ra chúng lập tức im lặng, ánh sáng ảm đạm hẳn đi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Đi gần hết một vòng rồi mà chẳng có món nào gọi tên, trong lòng ta bắt đầu nản.

Chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải dùng lại cái Tiên Lăng ấy sao? 

Cái dải lụa kia thực sự… nói cho cùng cũng chỉ là một đoạn vải mà thôi, ta thật sự muốn chọn một món nào dùng được vào việc lớn hơn cơ.

 

Đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung, ta bỗng thấy một góc tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. 

Ta bước lại gần, chỉ thấy ở đó có một cây sáo trúc đang rung khẽ, phát ra tiếng ong ong như đang gọi.

 

Ta vừa vươn tay ra, cây sáo ấy liền tự mình lăn vào lòng bàn tay ta.

Ngay khi vừa chạm vào tay, màu sắc vốn đen tuyền của cây sáo dần dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành sắc ngọc ấm áp, ánh lên thứ ánh sáng trong suốt dịu nhẹ như bạch ngọc.

Ta vui mừng khôn xiết, ôm chặt cây sáo ngọc chạy vụt ra ngoài như vừa tìm được bảo vật, hí hửng đưa cho Tiêu Hành và Lăng Chi Triệt xem.

 

Tiêu Hành cầm lấy cây sáo, vẻ mặt lại có chút khó tả.

Hắn khẽ nhíu mày, chỉ im lặng lật tới lật lui xem xét, không nói một lời.

 

Ta bắt đầu thấy lo lo, liền kéo tay áo hắn, hỏi nhỏ:

“Sư phụ, sao người không nói gì cả…?”

 

Tiêu Hành khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ giây lát rồi mới chậm rãi lên tiếng:

“Cây sáo này tên là Cửu Thiều, là một pháp khí đã có từ lâu đời. 

Cũng không rõ chính xác được cất trong Tháp Quỳnh Lâm từ bao giờ, nhưng suốt từng ấy năm, chưa từng chọn người nào.”

 

Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn ta:

“Việc nó chọn con, chứng tỏ tư chất của con đúng là hơn người.”

 

Nghe đến đó, ta liền hí hửng, đắc ý cười tươi, ôm sáo ngọc vào lòng mà vuốt ve không rời.

 

Lúc này, Lăng Chi Triệt lại len lén ghé lại gần, cười xán lạn, nhỏ giọng nói:

“Khi nào sư muội thổi thử một khúc.

Sư huynh ta đây nhất định rửa tai lắng nghe.”

 

Ta bèn cười nhạt, giả bộ ôn hòa đáp:

“Không vội, đợi muội luyện cho thành thục rồi, nhất định sẽ mời sư huynh bình phẩm.”

 

Hừ, khúc nhạc ta đã sớm chọn xong rồi — chính là “Trư Bát Giới cõng vợ”, không dành cho ai khác, mà là tặng riêng cho cái đồ "heo đực" tự luyến kia!

 

7.

Trong tiên môn, thời gian trôi qua rất nhanh, nhất là khi người ta chuyên tâm tu hành. 

 

Khi ấy, mặt trời mọc hay lặn, thủy triều lên hay xuống, tất cả dường như chẳng còn rõ ràng. 

Thứ duy nhất khiến ta cảm nhận được dòng chảy thời gian, chỉ còn là sự luân chuyển của bốn mùa. 

Nhưng cuối cùng, ngay cả bốn mùa, ta cũng thấy trở nên mơ hồ.

 

Sau khi kết đan, sư phụ cho phép ta dựng viện riêng. 

Ta chọn một nơi hẻo lánh và yên tĩnh nhất trong núi, dựng lên một căn nhà nhỏ, lại chuyển chiếc giường trúc và bồ đoàn từ phòng cũ về, thế là đủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thường vừa bế quan là lặn một hơi mấy tháng liền, mỗi lần xuất quan, trước cửa viện, lá rụng từng đống phủ kín thềm, che lấp cả cánh cửa. 

Khi đóng cửa vẫn là thảm cỏ xanh mướt, vậy mà lần mở ra kế tiếp, trước mắt có thể đã là tuyết trắng mênh mông.

 

Ta rất ít lui tới sư môn, đã lâu lắm không gặp lại Lăng Chi Triệt, mà lần cuối cùng gặp sư phụ Tiêu Hành cũng đã là mấy tháng trước.

 

Cứ thế, hai năm trôi qua, rồi ba năm... có lẽ còn lâu hơn nữa.

 

Tu vi của ta tăng tiến thần tốc, dễ dàng tiến nhập Kim Đan hậu kỳ, mà quá trình dung hợp với Cửu Thiều cũng vô cùng thuận lợi. 

Cây tiêu ngọc này đã sớm được dưỡng trong nguyên thần, phát ra ánh sáng ôn nhuận dịu dàng, ngay cả sư phụ trông thấy cũng không khỏi tán thưởng.

 

Cuối cùng, ta cũng đột phá Kim Đan kỳ, bắt đầu kết Anh.

 

Tiêu Hành đến rất sớm để hộ pháp cho ta, ngay cả Lăng Chi Triệt cũng tự nguyện thủ hộ bên ngoài tĩnh thất. 

So với kết đan, quá trình kết anh càng thêm thống khổ.

Ta cảm thấy chân khí trong cơ thể cuồng loạn va đập, dù đã dùng hết linh lực để dẫn dắt, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. 

Không ít lần suýt chút nữa nguyên thần tan vỡ, may nhờ sư phụ luôn kịp thời gọi ta quay về, mới tránh được kiếp nạn.

 

Kết đan cần năm ngày, mà đến khi kết anh, ta phải mất trọn mười ngày trời.

 

Khi Nguyên Anh cuối cùng cũng hình thành từ một khối kim quang mơ hồ, ta cảm nhận được toàn thân như bùng nổ trong cơn đau vượt quá cực hạn. 

Nhưng còn chưa kịp bật thành tiếng, cơn đau như rút gân kia bất ngờ rút ra khỏi thân thể. 

Toàn thân ta như được gột rửa khỏi muôn tầng xiềng xích, thần trí bừng tỉnh, thân thể nhẹ nhõm đến mức dường như có thể cưỡi gió mà bay.

 

Tiêu Hành dường như đã đến giới hạn, khẽ kêu một tiếng rồi ngã xuống bồ đoàn. 

Ta vội mở mắt ra, sau khi kết anh, ta hoàn toàn không có cảm giác kiệt sức như lúc vừa kết đan, trái lại linh lực dồi dào. 

 

Ta đỡ Tiêu Hành dậy, vận khí hộ tâm mạch, lại truyền linh lực vào người hắn. 

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Hành đã từ từ mở mắt ra.

 

“Sư phụ, người thấy khá hơn chút nào chưa? 

Để đồ nhi giúp người vận khí thêm lần nữa.”

 

Ta chưa chờ Tiêu Hành đáp lời, đã lập tức vận khí, lần nữa giúp hắn đả thông kinh mạch. 

Lần này sau khi xong, sắc mặt Tiêu Hành quả nhiên khá hơn nhiều. 

Hắn ngồi yên trên bồ đoàn, điều tức giây lát, rồi mới mở mắt nhìn ta.

 

“Vi sư không sao, chỉ hơi mệt chút thôi, khiến con phải lo lắng rồi.”

 

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra — là Lăng Chi Triệt. 

Hắn đảo mắt nhìn ta rồi nhìn sang Tiêu Hành, không nói không rằng, vội bước tới định đỡ ta. 

 

Ta né tránh bàn tay hắn, xoay người đỡ lấy Tiêu Hành đang muốn đứng dậy.

 

“Chi Triệt, sư muội con đã kết anh rồi, con cũng đừng ung dung mãi nữa, nên chuyên tâm tu luyện thì hơn.”

Tiêu Hành vừa mở miệng, lại mang giọng điệu nhắc nhở như một lão nhân gia. 

 

Lăng Chi Triệt thì nhỏ giọng đáp:

“Sư phụ, sư muội đúng là kỳ tài, mười tám tuổi đã kết anh, việc này xưa nay chưa từng có. 

Còn đồ nhi tư chất tầm thường, thật sự hổ thẹn.”

 

Nói xong, hắn lại uất ức chớp mắt với ta. 

Lâu rồi không gặp Lăng Chi Triệt, ta cũng thấy có chút thân quen, chỉ mỉm cười, nhìn sang hắn rồi lại nhìn Tiêu Hành, không nói gì thêm.

 

“Đa tạ sư phụ đã hộ pháp cho đồ nhi, có thể kết anh thành công, hoàn toàn nhờ vào sự chỉ dẫn của sư phụ. 

Một mình Yên Nghi chắc chắn không thể vượt qua được. 

Cũng cảm tạ sư huynh những ngày qua đã thay muội canh giữ, vất vả rồi.”

 

Lăng Chi Triệt hơi ngượng ngùng cười, vội vàng cũng đỡ lấy Tiêu Hành, rồi có chút mong chờ mà nói với ta:

“Yên Nghi, về tông môn ở vài hôm đi, mấy năm nay mấy sư đệ sư muội mới nhập môn, muội đều chưa gặp qua đâu.”

 

Ta liếc nhìn Tiêu Hành, thấy người khẽ gật đầu mỉm cười, ta cũng không tiện từ chối nữa, đành theo hai người quay về sư môn, coi như xuất hiện một chút cho mọi người thấy mặt.