Ngày đầu tiên vừa xuyên đến, ta nhát như cáy, muốn trút hết sự khó chịu cũng không dám phát ra tiếng.
Nếu tối đó có ai lén nhìn, ắt hẳn sẽ thấy “nguyên chủ” đang trong bóng tối, suốt nửa đêm vung tay loạn xạ đánh vào không khí.
Không biết đã phát điên trong phòng bao lâu, ta cuối cùng cũng kiệt sức nằm bẹp xuống giường, đầu óc vẫn quay cuồng nghĩ ngợi, tưởng tượng loạn xạ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Thảo nào ta tỉnh dậy mà khóc, thì ra đôi mắt ta còn biết sớm hơn cả ta — ôiiiii mười triệu tiêu rồi."
"Khó khăn lắm mới trúng được mười triệu, rốt cuộc lại phải sống trong cái nhà nhỏ xíu không nước, không điện, không wifi…
Trời ơi, đến đi vệ sinh cũng không có giấy."
“Phải rồi, chẳng bao lâu nữa ta còn chẳng được ăn cơm nữa — bế thực!
Bế bế cái m* nó chứ, toàn một lũ điên rồ!”
“Khoan đã, bế thực thì hình như không cần đi vệ sinh nữa nhỉ…
Thế thì bế thực đi, thà nhịn ăn còn hơn phải lấy que tre chùi đuýt.”
Cuối cùng, cả người lẫn tinh thần đều mệt rã rời, ta rúc vào trong chăn, quấn chặt mình như một cái bánh tuyết mochi khổng lồ, cảm thấy tủi thân chẳng khác gì một con cún bị bỏ rơi.
Trong lòng cứ chửi thầm mãi không thôi.
Rốt cuộc vì sao trên trời rơi xuống một bãi phân chó, mà lại vừa vặn rơi trúng đúng đầu ta?
Yên Ninh, Tháp Quỳnh Lâm, Giang Tâm Đảo , rồi cả vị sư phụ kia…
Xem ra ta đã xuyên vào cuốn tu tiên truyện mà mình vừa mới đọc xong.
《Ta Từ Chối Làm Bạch Liên Nữ Chủ Như Thế Nào Trong Giới Tu Tiên Song Túc Song Phi 》.
Thân thể ta đang mượn, hẳn là của Vân Yên Ninh — nữ phụ trong truyện.
Ha… được thôi, ta thừa nhận — chính là nữ phụ độc ác số một của cả bộ truyện, loại hình kỹ năng tự hủy đầy đủ không thiếu điểm nào.
Trong nguyên tác, Vân Yên Ninh xuất thân từ một thế gia tu tiên, tư chất xuất chúng, mới sáu tuổi đã đạt được danh môn đệ nhất giới tu tiên.
Phái Côn Luân phá lệ thu nhận, trở thành đệ tử cuối cùng của nam chính Tiêu Hành.
Từ nhỏ, Vân Yên Ninh đã có dung mạo khuynh thành, đẹp như tranh vẽ, chính là kiểu “khắp trời đất chẳng ai sánh được, ngàn năm mới sinh ra một lần” trong bút pháp của Thái Ung, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của Tam giới, danh xứng với thực.
Vì ngày đêm gần gũi bên nhau, sau khi hiểu chuyện, nàng dần sinh lòng cảm mến sư phụ.
Bình thường chẳng có việc gì cũng tìm cớ tới gần Tiêu Hành, không ngừng trêu ghẹo.
Tiếc là Tiêu Hành luôn điềm tĩnh từ chối, chưa từng xao động.
Về sau, nữ chính vừa gặp đã yêu Tiêu Hành, tìm mọi cách bái nhập môn hạ.
Từ đó, Vân Yên Ninh như gặp kẻ thù lớn, suốt ngày gây khó dễ cho tiểu sư muội cứ quấn lấy Tiêu Hành không rời.
Từ xưa đến nay, nữ chính luôn áp chế nữ phụ.
Mọi âm mưu hãm hại của Vân Yên Ninh đều lần lượt bị nữ chính vạch trần.
Trong cuộc đấu trí giữa hai người, Tiêu Hành cũng dần bị sự thông minh, lanh lợi của nữ chính hấp dẫn.
Cuối cùng, dung mạo không thắng nổi hào quang nữ chính, Vân Yên Ninh sau những lần tự chuốc họa, đã bị Tiêu Hành trục xuất khỏi phái Côn Luân.
Sau khi rời khỏi sư môn, Vân Yên Ninh sinh tâm ma.
Tu vi khi ấy còn nông, lại không có Tiêu Hành trợ giúp, một mình không cách nào chế ngự, cuối cùng bị tâm ma phản phệ, sa vào ma đạo.
Đã sa vào ma đạo, Vân Yên Ninh liền dứt khoát đi đến cùng trên con đường đối đầu với nữ chính, không quay đầu.
Nàng cấu kết với Ma Tôn, bất ngờ tập kích phái Côn Luân, khiến nữ chính trọng thương, bắt cóc Tiêu Hành, rồi ra sức giam cầm, hành hạ, quyến rũ hắn, dùng hết mọi thủ đoạn bỉ ổi.
Tiếc rằng nam chính khi ấy đã thật lòng với nữ chính, lại càng căm hận Vân Yên Ninh vì tư tình ích kỷ mà sát hại đồng môn ngày trước.
Vậy nên dù chịu đủ mọi lăng nhục, hắn vẫn một mực không chịu khuất phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Yên Ninh vì yêu sinh hận, thề sẽ g.i.ế.c nữ chính ngay trước mặt nam chính để báo thù cho mối tình đơn phương này.
Sau khi nữ chính bị thương, được nam phụ cứu đi.
Nhờ ánh hào quang nữ chính soi rọi, nàng không chỉ hồi phục hoàn toàn mà tu vi còn tăng vọt, một đường thẳng tiến đến Đại Thừa kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể phi thăng.
Về sau, nữ chính đơn thân tiến vào ma giới cứu người.
Ma Tôn nhìn ra nàng đã đạt đến cảnh giới Hóa Cảnh, e rằng dốc toàn lực cả thành ma tu cũng không thể địch lại, đành phải hèn mọn cầu xin tha mạng, rồi ngoan ngoãn dâng cả Vân Yên Ninh lẫn nam chính lên, gói gọn hai người trao trả cho nữ chính.
Nam chính bị Vân Yên Ninh tra tấn đến tàn tạ, linh lực gần như cạn sạch.
Nữ chính nổi giận vì Tiêu Hành, đại khai sát giới nơi ma giới.
Từ Ma Tôn cho đến toàn bộ ma tu trong thành, đều bị nàng g.i.ế.c sạch, chỉ còn lại một mình Vân Yên Ninh.
Nữ chính dùng dây trói tiên trói chặt Vân Yên Ninh, treo ngược nàng trong địa cung của Ma Tôn, rồi moi sống nguyên anh của nàng.
Mất nguyên anh, Vân Yên Ninh không còn chút linh lực nào, càng không thể thoát khỏi dây trói tiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị con hung thú thượng cổ mà Ma Tôn nuôi trong địa cung chậm rãi nuốt sống.
Đáng sợ hơn, con thú ấy không thể chạm vào dây trói, chỉ có thể dùng chiếc lưỡi dài đầy gai nhọn, từng chút từng chút l.i.ế.m qua khe hở của dây, l.i.ế.m đến khi nàng nát thành đống thịt vụn, rồi mới chầm chậm nuốt vào bụng.
Sau khi Tiêu Hành được cứu, vì trọng thương mà không thể tiếp tục tu tiên.
Nữ chính lại không ngại lên trời xuống đất, mở đủ loại “báu vật nghịch thiên” như hack game, không chỉ tìm được linh dược trân quý, mà còn thuyết phục được vị y tiên ở ẩn xuất thế chữa trị cho Tiêu Hành.
Cuối cùng, linh lực của nam chính được khôi phục.
Cuối cùng, nữ chính vẫn cảm thấy núi Côn Luân là nơi tự do tự tại nhất, bèn kết đạo lữ cùng Tiêu Hành, hai người nắm tay nhau quay về Côn Luân tái lập môn phái, trở thành một đời Tiên Tôn vang danh giới tu tiên.
Đợi đến khi ta nhớ lại gần hết toàn bộ cốt truyện, mặt trăng cũng đã lặn về tây.
Nghĩ đến cảnh lúc mình vừa xuyên qua — nào là xoa chân, nào là rượu lê hoa, rồi vẻ mặt của Tiêu Hành khi ngửi thấy hương rượu ấy.
Thở dài, khỏi cần đoán cũng biết, lại là một chiêu trò nhỏ nhặt của Vân Yên Ninh, cố ý quyến rũ Tiêu Hành.
Trong rượu lê hoa tám phần là bị pha thêm thứ gì không đứng đắn, không thuốc xuân thì cũng thuốc mê.
Trước thì thấy nữ phụ này số khổ, như thể xui xẻo tám đời, sau thì lại thấy đúng là đồ không biết xấu hổ, đến cả sự phụ cũng chẳng tha.
Tổng kết một câu: nếu biết bái sư mà thành ra thế này, ta thà xuyên làm Tôn Ngộ Không còn hơn!
Phía đông trời cuối cùng cũng hửng sáng, căn phòng nhỏ của ta cũng dần sáng rõ hơn.
Ta đảo mắt nhìn quanh — thật là nghèo nàn.
Đồ đạc không phải không có, nhưng phần lớn đều làm bằng tre.
Ngay cả cái giường ta đang nằm cũng là giường tre, vừa cứng, lại chỉ cần động một chút là phát ra tiếng cót két vang khắp phòng.
Ta trông thấy trên bàn viết gần cửa sổ hình như có đặt một chiếc gương đồng, liền nghĩ: đã đến đây rồi, vậy thì phải xem thử xem vị “đệ nhất mỹ nhân tam giới” này rốt cuộc có dung nhan thế nào.
Bóng người phản chiếu trong gương đồng có hơi mờ ảo, nhưng dung nhan của nữ tử trong gương quả thật khuynh quốc khuynh thành.
Mày tựa như khói, mắt như hồ thu, làn da trắng mịn như tuyết, tóc bồng bềnh như mây đen.
Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, dù chưa hề trang điểm, cũng đã như hoa hải đường điểm son, thật sự mang thần thái tiên tử, đến cả Hằng Nga cũng phải ghen tị.
Ta thở dài, đặt gương xuống, ngồi phịch lên ghế trước bàn viết, rồi lại vùi đầu khóc rấm rứt.
Không đủ…
Ta vừa mới bị tước mất mười triệu tệ, chỉ đền bù bằng một nhan sắc kinh người thế này —
Không đủ, không đủ, hu hu hu hu, cực kỳ không đủ…