Giai Nhân Vân Thượng

Chương 4



4.

Tiêu Hành bảo ta ở lại phòng hắn để bế quan một tháng. 

Hắn nói tâm mạch ta rối loạn, thần hồn bất ổn. 

Hắn sẽ truyền linh lực giúp ta dưỡng hồn, nhưng ta phải tự mình học lại cách vận khí hộ tâm, để ổn định tâm mạch.

 

Thế là ta bắt đầu học lại từ đầu. 

May mà thân thể này vốn là một tu sĩ thiên phú cực cao, chỉ trong một ngày, ta đã nhớ lại được bảy tám phần những gì nguyên chủ từng học suốt bao năm.

 

Tiêu Hành thấy ta tiến bộ thần tốc, vừa mừng vừa bực, cuối cùng chỉ biết nửa cưng chiều nửa trách móc mà gõ nhẹ lên trán ta một cái.

“Tư chất thông minh như vậy, lại cứ không chịu chuyên tâm tu luyện. 

Nếu còn lười biếng nữa, vi sư sẽ đuổi con ra khỏi sư môn.”

 

Tiêu Hành nói câu đó nghe như bâng quơ, nhưng tim ta lại thắt lại một nhịp. 

Ta vội vã gật đầu như gà mổ thóc, đáp rối rít:

“Sư phụ dạy phải, Yên Ninh biết lỗi rồi. 

Sau này nhất định sẽ chăm chỉ tu hành.”

 

Nói xong, ta cắn mạnh đầu lưỡi một cái, cơn đau làm khoé mắt ta ánh lên chút nước. 

Ta ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Tiêu Hành, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương:

“Chỉ là… sau này sư phụ có thể đừng suốt ngày nói đuổi con ra khỏi sư môn được không ạ?”

 

Quả nhiên, cho dù là Tiêu Hành đi nữa, khi nhìn thấy một đại mỹ nhân như Vân Yên Ninh rưng rưng nước mắt cầu khẩn, cũng không khỏi mềm lòng.

Hắn vươn tay xoa nhẹ lên chỗ vừa mới gõ vào trán ta, khẽ gật đầu, đồng ý rằng sau này sẽ không nói mấy lời như “đuổi khỏi sư môn” nữa.

 

Thật ra trong lòng ta cũng khá khinh thường chính mình vì dùng nhan sắc để lay động người khác.

Nhưng biết sao được, sau này ta còn phải lăn lộn trong kẽ hở sinh tồn của nam nữ chính kia mà. 

Nhân lúc nữ chính còn chưa xuất hiện, ta phải tranh thủ tích lũy thêm chút hảo cảm từ nam chính mới được.

 

Trong suốt một tháng bị Tiêu Hành “giám sát”, ta cẩn thận tu luyện, không dám lười biếng lấy một ngày. 

Nghe lời hắn, ta cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bế thực rồi.

 

Mấy ngày đầu bước vào bế thực, ta thật sự rất không quen. 

Dù có linh lực hộ thể, không cảm thấy đói, nhưng cơ thể vẫn khó chịu, dạ dày lúc nào cũng chua chua, âm ỉ. 

Về sau càng tệ hơn, khó chịu đến mức cả đêm không sao ngủ được.

 

Tiêu Hành thấy ta trằn trọc suốt đêm, bèn đích thân luyện vài viên đan dược cho ta. 

Ban đầu ta không dám ăn mấy viên tròn tròn màu đỏ đó, sợ rằng hoặc là bị trúng độc, hoặc là ăn xong thành ngốc luôn.

 

Nhưng Tiêu Hành chỉ nhẹ nhàng bấm một cái định thân quyết, rồi trực tiếp bẻ miệng ta ra, nhét thẳng viên thuốc vào.

 

Ta nhìn lại, thấy dù gì cũng đã ăn rồi, đành từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời hắn mà bắt đầu dùng đan dược.

 

Ăn được bảy tám ngày, ta kinh ngạc phát hiện: không có chuyện gì xảy ra thật! 

Dạ dày không còn khó chịu, cả người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Ta đếm lại, từ lúc bắt đầu bế quan đến giờ, đã mười ngày không ăn không uống, vậy mà ta vẫn sống tốt, thậm chí còn thấy toàn thân thư thái, đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.

Đúng là thế giới tu tiên, mọi chuyện chẳng theo lẽ thường.

 

Trong hai mươi ngày còn lại, tốc độ tiến bộ của ta gần như thần tốc, liên tục được Tiêu Hành khen ngợi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bất kể là tu vi nội lực hay các kỹ năng bên ngoài, ta đều đã khôi phục đến mức gần tương đương với lúc trước khi xuyên sách.

 

Chỉ là… ta vẫn không thể khôi phục ký ức của nguyên chủ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng điều đó cũng nằm trong dự đoán, nên ta cũng không cố chấp nữa.

 

Ngày cuối cùng trước khi xuất quan, Tiêu Hành truyền linh lực cho ta lần cuối. 

Lần này hắn tiêu hao khá nhiều, đến khi kết thúc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Ta đưa tay đỡ hắn đứng dậy, hắn cũng không từ chối, còn bảo ta cùng hắn ra sân dạo một vòng.

 

Đẩy cửa bước ra, trước sân nhà hắn, hoa lê đã rụng đầy đất. 

Tiêu Hành phất tay một cái, những cánh hoa tức thì biến mất không còn dấu vết.

 

Hắn bước xuống bậc đá, ta cũng rón rén bước theo sau, vừa đi vừa lắng nghe hắn giảng đạo.

 

“Yên Ninh, con nhập môn đã gần chín năm. 

Tuy là người đầu tiên trong lứa đồng trang bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng từ khi trúc cơ đến nay đã lâu, vẫn mãi chưa thể tiến vào Kim Đan kỳ.

Vi sư nhìn ra, con thiên phú rất cao, thậm chí còn trên cả vi sư. 

Nếu con có thể một lòng tu luyện, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn.”

 

Ta lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ: chẳng phải vì nguyên chủ Vân Yên Ninh suốt ngày mải mê tìm cách quyến rũ ngươi đấy sao? 

Tu luyện thì bỏ bê, giờ mới thành ra thế này.

 

Tiêu Hành dường như nhận ra ta có chút lơ đễnh, lại vươn tay gõ nhẹ lên đầu ta, giọng cũng dịu xuống một chút.

 

“Bao nhiêu tu sĩ, vì không có được pháp môn tu luyện, cả đời không thể kết đan, đến cuối cùng chấp niệm không dứt, bị tâm ma nuốt trọn.

Con sớm đã là Trúc cơ, được thiên đạo ưu ái, đã quyết bước vào con đường tu tiên, sao còn có thể lơ là như thế? 

Lẽ nào phải nếm đủ khổ sở trần thế rồi, mới chịu chuyên tâm tu hành?”

 

“Khổ sở trần thế” — mấy chữ ấy, lại thật sự khiến lòng ta khẽ động.

 

Trong cửa tiên môn này, tuy có không ít quy tắc luật lệ, nhưng dẫu sao cũng cách biệt thế tục, giữ được sự thanh tịnh. 

Ta xuyên sách đến đây, nếu không tu tiên, chẳng lẽ phải xuống núi, sống một đời phàm nhân?

Với dung mạo đệ nhất tam giới thế này, nếu đặt chân vào nhân gian, e rằng không bao lâu nữa sẽ bị tháng năm mài mòn đến chẳng còn gì.

 

Trong nguyên tác, tư chất của Vân Yên Ninh chỉ được lướt qua sơ sài, không hề nhấn mạnh. 

Về sau nàng vướng vào tình cảm, tu vi sớm đã bị nữ chính bỏ xa.

 

Nhưng hôm nay nghe những lời Tiêu Hành nói… chẳng lẽ, Vân Yên Ninh thật ra là một thiên tài tu tiên hiếm có?

 

Nữ chính có thiên mệnh hộ thân, đi đến đâu cũng thuận lợi hanh thông; còn nữ phụ lại có thiên phú dị bẩm, thấu rõ trước sau.

 

Thiên mệnh vs thiên phú — nghĩ theo hướng này, hai người họ cũng coi như thế lực ngang tài ngang sức.

 

Tiêu Hành vừa nói ta nhập môn gần chín năm, vậy tính ra năm nay Vân Yên Ninh mới mười lăm tuổi. 

Ta nhớ trong nguyên tác, khi Nguyên Thư Dao bái sư thì Vân Yên Ninh đã mười tám. 

Nghĩa là ta còn khoảng hai, ba năm nữa trước khi nữ chính chính thức xuất hiện.

 

Trong khoảng thời gian ấy, nếu ta một lòng tu luyện, dựa vào thiên phú của Vân Yên Ninh liệu có thể đến lúc đó đủ sức sánh vai cùng Nguyên Thư Dao, thậm chí đủ để tranh tài cao thấp không?

 

Nếu ta xuyên vào một nhân vật khác, có lẽ sẽ chẳng bận tâm gì đến chuyện thay đổi cốt truyện. 

Nhưng trớ trêu thay — ta lại xuyên đúng vào Vân Yên Ninh.

 

Muốn giữ lại dù chỉ một tia hy vọng được sống sót trở về, để lấy lại tờ vé số trúng thưởng của ta, thì ta tuyệt đối không thể để Vân Yên Ninh đi theo kết cục “lĩnh cơm hộp” như trong nguyên tác được.

 

Chỉ cần nghĩ đến cái lưỡi của con hung thú kia, toàn thân ta đã rùng mình co giật, đau nhức.