GIỚI THIỆU:
Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm.
Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa.
“Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
“Trời đất chứng giám, bổn hầu nào có động tay gì đâu.”
Tiêu Viêm vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt vô tội.
Quả thật là không động tay…
Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của chàng đã khiến lão gia nhà họ Tần bị giáng ba cấp quan, suýt chút nữa thì chỉ bằng một ánh mắt là đày tiểu công tử kia đi biên ải.
“Gia, ngài cũng gần bốn mươi rồi, hà tất phải chấp nhặt với đám tiểu bối—”
Tiêu Viêm cởi giáp, cúi người áp sát.
Thân mang võ công, vai rộng eo thon, khí thế bức người.
Giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch:
“Cho nên giờ là lúc bổn hầu nên hưởng phúc… của con cháu rồi phải không?”