Gian Xuân Đài

Chương 15



Nhưng phần của chàng ngoài quả hỉ, còn có mấy nén bạc vụn.

 

"Ông lão, tiểu thư nhà ta chúc ông mạnh khỏe sống lâu."

 

Giang Tuyết Hạc siết chặt chiếc túi vải nặng trĩu trong tay.

 

Toàn thân khẽ run lên.

 

Người trong lòng hắn.

 

Vẫn là vầng trăng sáng trong và rạng rỡ ấy.

 

Chỉ là hắn…

 

Đã chẳng còn xứng với ánh trăng ấy nữa.

 

3

 

Lần tái ngộ Lư Huệ Âm, là ở Ung thành.

 

Thu tỷ tỷ bảo hắn đến nhận dạng người bị bắt trong thành có phải Thanh Hà công chúa hay không.

 

Giang Tuyết Hạc hỏi:  

 

"Nếu không phải Triệu Lan Nhược, còn có thể là ai khác sao?"

 

Thu tỷ tỷ đáp:  

 

"Nàng ấy tự xưng là thê tử của Đốc quân Tạ Hoài Lăng."

 

Giang Tuyết Hạc bật dậy.

 

Thê tử của Tạ Hoài Lăng, chẳng phải chính là…

 

Hắn chưa bao giờ chạy nhanh đến thế.

 

Dường như có gió dưới chân, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình quá chậm.

 

Đến trước cửa rồi, lại bất ngờ chùn bước, tựa như quê cũ gần bên, lòng người sao khỏi bối rối?

 

Đúng lúc ấy, từ trong phòng vang ra một giọng nói khiến hồn hắn chao đảo:

 

"Tiểu tướng quân?"

 

Giang Tuyết Hạc đẩy mạnh cửa.

 

Ánh mắt giao nhau.

 

Sau sáu năm, cuối cùng bọn họ cũng lại gặp lại nhau.

 

Từ miệng Lư Huệ Âm, hắn đã biết được tất cả những gì nàng đã trải qua.

 

Thì ra, nàng cưới Tạ Hoài Lăng là do thánh chỉ ban hôn.

 

Tạ Hoài Lăng từng dỗ nàng buông lỏng phòng bị, lại vào khoảnh khắc nàng cùng Triệu Lan Nhược đồng thời bị địch quân bắt giữ, lại chọn cứu Triệu Lan Nhược, để nàng lại giữa doanh trại giặc.

 

Giang Tuyết Hạc không dám nghĩ tiếp.

 

Nếu khi ấy không phải là nơi này, không có hắn ở đây…

 

Lư Huệ Âm sẽ phải đối mặt với điều gì?

 

"Giang Tuyết Hạc, được gặp lại chàng, ta rất vui."

 

Một câu của nàng, xoa dịu tất cả bất an và phẫn uất trong lòng hắn.

 

Hắn còn rất nhiều điều muốn nói.

 

Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể cố gắng kiềm chế, khẽ đáp:

 

"Ta cũng vậy."

 

4

 

Lư Huệ Âm rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống ở Ung thành.

 

Nhiều lần hắn vội vã lướt qua, liền thấy nàng bị vây giữa một đám người, bình thản như thường, tay múa bút như rồng bay phượng múa.

 

Dần dần, mọi người khi nhắc đến nàng trước mặt hắn, không còn gọi là "người trong lòng của ngươi" nữa.

 

Mà là: "Lư nương tử", "Lư muội muội".

 

Giang Tuyết Hạc cảm thấy tự hào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người trong lòng hắn, sao có thể là vật phụ thuộc của ai được?

 

Ý nghĩ ấy, lại một lần nữa được chứng minh vào ngày họ thành thân.

 

Lúc ấy đã là hai năm sau.

 

Trong khoảng thời gian ấy, Tạ Hoài Lăng từng bắt cóc nàng, đưa về Thịnh Kinh giấu kín.

 

Sau đó, Giang Tuyết Hạc theo Thẩm ca công phá kinh thành, cuối cùng lại tìm được nàng.

 

Lúc ấy, nàng đã khôi phục thân phận tự do.

 

Ngày tiệc mừng công, hắn gom đủ can đảm cầu hôn.

 

Lư Huệ Âm đáp ứng.

 

Hắn mừng rỡ như điên, chỉ hận không thể tổ chức hôn lễ ngay hôm sau, nhưng lại bị Trần Mạnh, Lý Thắng nghiêm khắc ngăn cản, đến cả Mạch Đông và Thu tỷ tỷ cũng phản đối.

 

Họ nói:

 

"Phải chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng. Không thể để Lư Huệ Âm chịu nửa phần thiệt thòi."

 

Vậy long trọng cỡ nào?

 

Giang Tuyết Hạc hoài nghi cả thành đều kéo đến tiễn nàng về nhà chồng.

 

Sau khi thiên hạ thái bình, trụ trì Đại Từ Quán đã công bố rộng rãi một chuyện nghĩa cử:

 

[Mùa đông cuối cùng của tiền triều, cả kinh đô thiếu lương thực. Đến cả xác c.h.ế.t đói cũng nằm la liệt trên đường.

 

Chính Lư viện trưởng là người đã đích thân đi đến các phủ quyền quý, cầu lương thực, gom được tận bảy mươi thạch gạo.

 

Dùng danh nghĩa Đại Từ Quán mà nấu cháo phát cho dân nghèo, giúp vô số người trụ vững đến ngày nghĩa quân chiếm thành.]

 

Những người từng được cứu sống đều ghi ơn trong lòng, tự nguyện ra phố, đưa nàng lên kiệu hoa.

 

Lư Huệ Âm mặc hồng y tân nương, không dùng quạt tròn che mặt.

 

Nàng vén màn kiệu lên, từng bước, từng bước cúi đầu đáp lễ dân chúng hai bên đường.

 

Sau kiệu hoa là các nữ học trò của nàng, ngẩng cao đầu mà bước đi.

 

Dẫn đầu là Mạch Đông, cuối cùng là một cô bé chỉ khoảng chín tuổi.

 

Tuổi tác khác nhau, nhưng ánh mắt đều có chung một vẻ kiêu hãnh.

 

Lư tiểu lang quân đứng xem, đỏ hoe mắt, lau vội nước mắt xong liền nghiến răng đe dọa Giang Tuyết Hạc:  

 

"Nếu ngươi dám bạc đãi đường tỷ ta, ta nhất định không tha cho ngươi!"

 

Mạch Đông khoanh tay, chính khí lẫm liệt:  

Hồng Trần Vô Định

 

"Không cần ngươi ra tay! Bọn ta đều là học trò của tỷ ấy, chẳng lẽ là vô dụng chắc?"

 

Giang Tuyết Hạc cười khổ:  

 

"Mạch Đông, ta nhớ hai năm trước ngươi còn nói ta là người quan trọng nhất với ngươi cơ mà."

 

Mạch Đông nghiêm mặt:  

 

"Nhưng bây giờ, sư phụ của ta không chỉ là sư phụ, mà còn là người trong lòng ta nữa!”

 

Lư tiểu lang mặt mày biến sắc, nhìn một lúc rồi xoay hẳn thái độ:  

 

“Được rồi được rồi! Gần tới giờ lành rồi, mau vào động phòng đi!”

 

Vừa nói vừa đẩy hắn vào.

 

Lư Huệ Âm đang ngồi yên lặng trên giường chờ.

 

Nàng thấy trang sức lỉnh kỉnh phiền phức, đã sớm tháo bỏ, chỉ mặc bạch y mỏng nhẹ, tóc xõa như thác, khuôn mặt mộc mạc xinh đẹp.

 

Giang Tuyết Hạc đột nhiên căng thẳng.

 

Yết hầu khẽ chuyển động.

 

"Huệ Âm…"

 

Nàng nhìn hắn, mỉm cười.

 

Trăng sáng nơi chân trời, người trong lòng bấy lâu.

 

Cuối cùng, hắn cũng chạm được đến vầng trăng ấy.

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com