"Vậy là đúng rồi, ta chẳng tài cán gì, nhưng trùng hợp chính là đường tỷ của tiểu công tử họ Lư đó.”
Mắt Mạch Đông tròn xoe, ôm chầm lấy cánh tay ta:
"Vậy nếu giữa ta và đường đệ mà tỷ phải chọn một, tỷ thích ai hơn?"
Ta bật cười, không chút do dự:
"Tất nhiên là muội."
Rượu qua ba tuần, Trần Mạnh bưng chén rượu, mặt hơi đỏ, bước đến trước mặt ta.
Ta cũng đứng lên nâng chén, chưa để hắn kịp mở miệng, ta đã cười trêu chọc:
"Trần huynh hôm nay là thật lòng mời rượu, chứ không định mắng muội một trận nữa đấy chứ?"
Nói đến chuyện cũ, khuôn mặt vốn đỏ nhẹ của Trần Mạnh lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
"Lư muội thật là! Hôm đó đều là huynh sai, huynh phạt mình ba chén, xin muội thứ lỗi!"
Ba chén cạn sạch, ta cụng ly với hắn.
Tân triều đã lập, Trần Mạnh vẫn đảm nhận chức võ quan.
Ta nói: "Chúc Trần ca võ vận hưng thịnh!”
Trần Mạnh đảo mắt: "Chúc Lư viện trưởng đào tạo ra trăm ngàn nhân tài!
"Chúc tiểu đệ ta cầu được ước thấy!"
Ta nhìn theo ánh mắt hắn.
Giang Tuyết Hạc đang lặng lẽ nhìn ta, ánh đèn ấm áp phản chiếu lên đôi mắt như họa.
Ánh mắt giao nhau, chàng bỗng mỉm cười, vươn tay về phía ta.
Chúng ta – năm bảy tuổi quen biết, mười một tuổi hiểu lòng nhau, mười hai tuổi gửi gắm tâm tư.
Mười ba tuổi, chàng bị lưu đày đến Bắc địa.
Mười sáu tuổi, ta bị ép gả cho người khác.
Mười chín tuổi, tương phùng.
Hai mươi tuổi, chàng dè dặt nắm lấy tay ta:
"Huệ Âm, gả cho ta được không?"
Yến tiệc huyên náo.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng tim khẽ đập của hai người chúng ta.
Hồng Trần Vô Định
Ta khẽ đáp: "Được."
Từ khi biệt ly, luôn nhớ đến ngày gặp lại.
Bao lần mộng mị cùng chàng tương phùng.
Ngoại truyện
1
Trên đường bị lưu đày, Giang Tuyết Hạc đổ bệnh lần đầu.
Năm xưa hắn là thiếu niên đắc chí phong quang, thân mang khí chất ngọc ngà, là con cháu thế gia tôn quý. Một sớm rơi thẳng từ mây xanh xuống bùn đen, thành kẻ tù tội.
Người hắn tôn kính nhất là tổ phụ, c.h.ế.t thảm dưới điện Kim Loan, cha và ca ca bị g.i.ế.c nơi phố chợ, mẫu thân vì nhục nhã bị sung vào giáo phường, đã treo cổ tự vẫn cùng tiểu muội.
Ngày bị lưu đày, cảnh tượng lạnh lẽo tiêu điều, những người từng xưng huynh gọi đệ, không một ai dám đến tiễn đưa.
Chỉ qua một đêm, mất nhà, mất người thân, mất bằng hữu, mất tất cả.
Giang Tuyết Hạc ngã gục giữa đường đi về Bắc địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quản ngục vung roi đánh hắn đến nỗi da tróc thịt bong, hắn vẫn không động đậy.
Ngay khi viên sai dịch định khai tử cho hắn để vùi xác bên vệ đường, một đôi tay vững chãi nâng hắn dậy.
Giọng người kia trầm thấp mà đầy sức nặng:
"Tiểu lang quân, c.h.ế.t rồi là hết."
Chết rồi, là không còn gì cả.
Một câu đơn giản ấy, như sét đánh tỉnh mộng.
Hắn cật lực nuốt từng ngụm cháo loãng người kia đút, cố hết sức mở mắt ra.
Nam nhân kia nói hắn họ Thẩm.
Giang Tuyết Hạc gọi hắn là Thẩm ca.
Một hôm không ai để ý, Thẩm ca lặng lẽ kể: thật ra từng có người tìm đến hắn.
Là một gã gia nhân, tự xưng là người nhà họ Lư, được tiểu thư sai tới đưa y phục và đồ ăn. Nhưng còn chưa nói hết câu, đã bị hai tên hộ vệ thô lỗ kéo đi mất.
Giang Tuyết Hạc túm lấy tay áo Thẩm ca.
Ban đầu là cười. Cười đến khi khóe mắt đỏ hoe.
Thì ra trên đời, vẫn còn một người nhớ đến hắn.
Ít nhất… vẫn còn một người.
Chỉ cần là vì nàng, cũng phải sống tiếp.
2
Khi đến Bắc địa, Giang Tuyết Hạc mới hiểu thế nào là địa ngục nhân gian.
Tội nhân bị lưu đày ai nấy gầy trơ xương, vậy mà vẫn phải làm việc giữa băng tuyết, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chỉ cần hơi lơ là liền bị cai ngục quất roi đến rách thịt toạc da.
Cuộc sống ấy kéo dài suốt hai năm, chẳng những không đỡ hơn, mà còn vì quan lại tham tàn mà thêm phần khốc liệt.
Cho đến khi một thiếu niên cùng phòng với hắn, chỉ vì cãi lại mấy câu liền bị đánh c.h.ế.t tại chỗ.
Thẩm ca đứng ra.
"Vương hầu khanh tướng, há phải dòng sinh (lẽ nào sinh ra đã khác người) ?"
Chỉ tám chữ, đã khiến tù nhân Bắc địa đồng loạt nổi dậy.
Thiên hạ đã khổ dưới ách nhà họ Triệu bạo tàn quá lâu rồi.
Bọn họ cứ thế tiến quân về phương Nam, người người hưởng ứng. Thậm chí có cả châu quận thấy rõ triều đình đã mục nát, tự mình mở cổng nghênh tiếp.
Khi công phá được tòa thành thứ ba, hắn nghe được tin:
Lư Huệ Âm sắp thành hôn.
Giang Tuyết Hạc lặng người rất lâu.
Thế nhưng trong lòng không hề oán trách.
Nàng là điểm tựa của hắn.
Nhưng nàng cũng là Lư Huệ Âm tốt đẹp như thế, chân thành, can đảm, thông minh – vốn dĩ sẽ có rất nhiều người yêu mến nàng.
Hắn chỉ còn một ý niệm:
Muốn nhìn nàng mặc hỉ phục.
Giang Tuyết Hạc bỏ ngoài tai lời can ngăn của huynh tẩu, một mình xâm nhập Thịnh Kinh.
Hắn giả dạng thành một lão già lưng còng, mặt bị bỏng, nhẫn nhịn ánh mắt ghét bỏ của người đời, chen đến giữa đám đông chỉ để đứng gần nàng một chút nữa.
Hắn được như ý nguyện.
Nàng khoác y phục tân nương, tóc vấn mây xanh, tay cầm quạt tròn, được tỳ nữ dìu xuống từ kiệu hoa.
Ánh mắt dường như thoáng lướt qua hắn.
Nàng không dừng lại. Nhưng rất nhanh, có một nha hoàn đi đến cạnh hắn.