Gian Xuân Đài
5
Ta nghĩ mình nên đoạn tuyệt với quá khứ.
Nhưng từ hôm ấy, Tạ Hoài Lăng bắt đầu thay đổi.
Hắn về nhà ngày một muộn hơn, trên áo luôn vương mùi hương lạ.
Mãi đến sinh thần của ta, đợi đến lúc lên đèn vẫn không thấy bóng hắn, ta khoác áo choàng, ra ngoài tìm người.
Tạ Hoài Lăng đang ở trên chiếc thuyền hoa bên sông, bóc quýt cho Triệu Lan Nhược.
Triệu Lan Nhược không thích ăn lớp màng trắng trên múi quýt, hắn liền dùng nhíp tỉ mỉ gỡ sạch từng sợi.
"Ngày hôm nay là sinh thần của nàng ta, chàng không định về cùng nàng ta sao?"
Triệu Lan Nhược mỉm cười duyên dáng, ngậm lấy một múi quýt từ tay hắn, đôi môi đỏ thắm khẽ lướt qua ngón tay từng vuốt ve má ta vào buổi sớm.
Tạ Hoài Lăng nói:
"Nàng ấy sao có thể quan trọng bằng nàng."
Hơi thở ta khựng lại.
Triệu Lan Nhược khẽ cười:
"Người như Lư Huệ Âm, dung mạo khuynh thành, chàng nhìn nàng ta mỗi ngày mà không động lòng chút nào sao?"
Tay Tạ Hoài Lăng rót trà khẽ khựng lại.
Nước trà tràn khỏi miệng chén, hắn vẫn thản nhiên đặt ấm trà lên bếp lò, mỉm cười:
"Lan Nhược, nàng biết rõ, từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có một mình nàng."
Triệu Lan Nhược khi ấy mới lại nở nụ cười, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.
"Cũng nên để Lư Huệ Âm nếm thử cảm giác yêu mà không được, bị người giẫm đạp dưới chân là như thế nào."
Thì ra là vậy.
Mãi đến lúc này, ta mới chậm rãi cảm nhận được chút đau đớn.
Cúi đầu nhìn xuống, mới hay lòng bàn tay đã bị chính mình siết đến bật máu.
Thật khổ cho hắn.
Diễn cho ta vở kịch suốt hai năm trời.
6
Thư hòa ly của ta còn chưa kịp dâng lên.
Phương Bắc, phản quân càng lúc càng lộng hành.
Tạ Hoài Lăng nhận lệnh tới Ung thành trấn giữ tiền tuyến.
Triệu Lan Nhược cứ nhất quyết đòi theo, còn đích danh yêu cầu ta đi cùng.
Ngày thành bị phá, ta vốn có thể rời đi.
Triệu Lan Nhược trẹo chân, khóc lóc cầu xin ta cứu nàng.
Ta vốn chẳng muốn vì hạng người như nàng mà mạo hiểm, nhưng khi nghe thấy nàng gọi tên ta, ta lại vô thức quay đầu nhìn nàng một cái.
Chỉ một khắc ấy, nàng lập tức nhào tới, túm chặt lấy cổ chân ta.
Thế là, cả hai đều bị phản quân bắt sống.
Quân địch biết Thanh Hà công chúa ở trong thành, nhưng không phân biệt được giữa hai nữ nhân y phục hoa lệ rốt cuộc ai mới là công chúa.
Nàng nói là ta. Ta nói là nàng.
Bọn lính mới nghe vài câu đã mất kiên nhẫn, liền nhét giẻ vải vào miệng cả hai.
Mãi đến khi Tạ Hoài Lăng dẫn theo Thẩm phu nhân xuất hiện.
Hắn nói muốn dùng thê tử của phản tướng để đổi lấy thê tử của mình.
Phản quân đồng ý.
Hắn lại không chút do dự mà mang Triệu Lan Nhược đi.
Khoảnh khắc đó.
Ta mới phát hiện, nỗi hận trong lòng đã vượt xa nỗi đau.
Triệu Lan Nhược.
Tạ Hoài Lăng.
Một đôi tiện nhân.
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Tuyết Hạc xác nhận ta không phải là Thanh Hà công chúa.
Hắn đã giới thiệu ta với Thẩm công và phu nhân như thế này:
"Nàng ấy tên là Lư Huệ Âm, là người ta đem lòng thương."
Ta sững người, theo bản năng quay đầu nhìn hắn.
Thiếu niên ấy cũng đang nhìn ta, đôi mắt phượng khẽ cong, ánh cười nhàn nhạt, tựa như cả muôn ngàn tinh tú đều tan chảy trong ánh mắt ấy.
Thẩm công tính tình thẳng thắn, buột miệng:
"Người ngươi thương? Nàng chẳng phải là thê tử của tên giặc họ Tạ kia—"
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm phu nhân lườm một cái sắc như dao.
"Thì ra chỉ là hiểu lầm."
Thẩm phu nhân nắm lấy tay ta, cười hòa nhã:
"Đã là bằng hữu của Tuyết Hạc, vậy thì cũng là tỷ muội một nhà. Ta lớn hơn muội vài tuổi, cứ gọi ta là Thu A tỷ, được chăng?"
Ta ngoan ngoãn gọi:
"Thu A tỷ."
"Được, được lắm." Thẩm phu nhân rất vui, tiếp tục nói:
"Những ngày qua muội chịu khổ rồi. Để Mạch Đông nấu nước cho muội tắm rửa, thay y phục, buổi tối sẽ mở tiệc tẩy trần cho muội và Tuyết Hạc."
Lời tuy ôn hòa, nhưng ý tứ rất rõ ràng, vẫn là để Mạch Đông trông chừng ta.
Giang Tuyết Hạc hơi cau mày:
"Thu A tỷ…"
Ta khẽ kéo tay áo hắn:
"Như vậy rất tốt rồi. Ta còn chưa quen thuộc nơi này, có Mạch Đông bên cạnh cũng tiện hơn."
Thẩm phu nhân hơi ngạc nhiên.
Bà vỗ nhẹ mu bàn tay ta, như than nhẹ một tiếng:
"Huệ Âm, muội đừng trách A tỷ. Bọn huynh đệ đều sống trên lưỡi dao, A tỷ chỉ có thể cẩn thận một chút thôi."
Hồng Trần Vô Định
"Ta hiểu mà, A tỷ cứ yên tâm."
8
Mạch Đông theo ta đi tắm.
Từ sau khi biết ta không phải Thanh Hà công chúa, nàng trở nên thân thiết với ta hơn rất nhiều.
Biểu hiện rõ rệt nhất là nàng chịu nghe ta nói chuyện.
"Lư nương tử, cô và tiểu tướng quân quen nhau từ lâu rồi sao?"
Ta nhìn chằm chằm đóa thược dược cài bên tóc nàng, không biết nên trả lời thế nào.
Nàng múc một gáo nước, dội lên vai ta.
"Mạng ta là tiểu tướng quân cứu, tiểu tướng quân là người quan trọng nhất đời ta."
Ta hơi không được tự nhiên, khẽ "ừ" một tiếng, đợi nàng nói tiếp.
Mạch Đông lại múc thêm một gáo nước.
"Đã là người trong lòng của tiểu tướng quân, thì từ hôm nay trở đi, cũng là người trong lòng của Mạch Đông ta!"
Ta không nhịn được:
"Hả?"
"Hả cái gì? Nước nóng sao?"
Thẩm phu nhân chuẩn bị cho ta một bộ y phục tay hẹp, đơn giản mà tiện dụng.
Ta thay đồ, búi tóc gọn gàng, theo Mạch Đông đến dự tiệc tẩy trần.
Giang Tuyết Hạc đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Có thể thấy hắn rất được lòng người, văn sĩ và võ tướng qua lại đều dừng lại chào hỏi.
Một vị văn sĩ đội mũ lươn cân đứng nghiêng người, khóe mắt như thoáng thấy ta, liền cười nói gì đó.
Giang Tuyết Hạc lập tức quay đầu nhìn về phía ta.
"Huệ Âm!"
Đèn đuốc rực rỡ, bóng người trong đình đài mờ ảo, chỉ có dung mạo tuấn tú của thiếu niên ấy là vẫn sáng rõ như xưa.
Ta thoáng ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com