Thời gian như quay ngược về nhiều năm trước, khi hắn chưa là tướng quân phản loạn, ta cũng chưa phải thê tử của Tạ Hoài Lăng, chúng ta chỉ là đôi tiểu đồng nam nữ từng thầm mến nhau nơi Thịnh Kinh.
Nhưng vết xước trên lòng bàn tay do sỏi đá cứa, vết rách do dây thừng siết chặt, lúc nào cũng nhắc nhở ta –
Đây không phải Thịnh Kinh, ta cũng không còn là nữ lang Lư gia ngây thơ năm ấy.
Giang Tuyết Hạc nóng lòng muốn bước đến bên ta, nhưng lại e ngại ánh mắt đồng liêu, chỉ có thể dùng ánh nhìn kiên định, từng bước tiến lại gần ta.
"Tiểu Tuyết, ngươi sắp dán mắt vào người Lư nương tử rồi kìa!"
Văn sĩ kia cười đùa một câu, sau đó hành lễ với ta, kiếm cớ kéo theo những người khác rời đi, đến cả Mạch Đông cũng bị một nữ tướng kéo đi mất.
Dưới bức tường xám, chỉ còn lại ta và Giang Tuyết Hạc.
Chúng ta gần như cùng lúc mở miệng:
"Ngươi…"
"Ta ổn."
Hắn biết ta định hỏi gì, bèn mỉm cười trấn an.
"Sáu năm trước, ta bị đày đến phương Bắc, nhờ cơ duyên gặp được Thẩm ca ca, Thu tỷ tỷ và các huynh đệ tỷ muội. Họ đều chăm sóc ta rất tốt."
Giang Tuyết Hạc kể một cách nhẹ nhàng.
Cũng cố tình né tránh hoàn cảnh khó xử hiện tại.
Nhưng Mạch Đông sớm đã bán đứng hắn.
"Nói dối.”
"Ngài bị ba trận trọng bệnh, gãy chân hai lần."
Ta gắng kìm nén nghẹn ngào trong cổ họng:
"Ngày ta thành thân… ngươi có đến, phải không?"
9
Ta cũng là từ miệng Mạch Đông mà biết được, năm ta thành thân, Giang Tuyết Hạc đã mạo hiểm tính mạng lẻn vào kinh thành.
Thẩm công và phu nhân hết lời khuyên can, nhưng hắn chỉ nói:
"A huynh, A tỷ, ta ngày đêm đều mơ được thấy nàng trong bộ hỉ phục."
Thẩm công bất đắc dĩ, đành để hắn đi.
Giang Tuyết Hạc cưỡi một con tuấn mã, trong đêm tối quay về Thịnh Kinh.
Phủ Thái sư canh phòng nghiêm ngặt, hắn không dám tới gần, chỉ đành chờ bên đường mà xe hoa nhất định sẽ đi qua.
Từng là công tử vương tôn, giờ lại như con chuột chui rúc dưới cống ngầm, khom lưng uốn gối, hóa trang thành một lão nhân mặt mày cháy sém, chỉ mong được lại gần xe hoa một chút, gần thêm một chút.
Cuối cùng, hắn thấy một cỗ xe ngựa chầm chậm chạy tới từ đầu phố dài.
Màn lụa đỏ buông xuống hai bên, một bóng người lờ mờ ngồi thẳng bên trong.
Hắn chen theo dòng người đổ về phủ họ Tạ.
Hồng Trần Vô Định
Xe hoa dừng lại trước cánh cổng son, tân nương tóc xanh búi gọn được đỡ xuống từ xe ngựa.
……
Giang Tuyết Hạc dường như cũng theo lời ta mà rơi vào hồi ức.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói:
"Huệ Âm, dáng vẻ nàng trong hỉ phục rất đẹp.”
"Giống hệt như ta từng tưởng tượng."
Hắn chăm chú nhìn ta.
Đôi mắt màu hổ phách khẽ rung động như mặt hồ bị gió lướt qua.
Trước mắt ta cũng dần trở nên mơ hồ.
Thật hữu tình thay.
Mà lại vô vọng thay.
Muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành một câu kiềm chế:
"Giang Tuyết Hạc, gặp lại chàng, ta rất vui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn sững người, sau cùng nở một nụ cười dịu dàng, thật nhẹ:
"Ta cũng vậy."
10
Người dần dần đến đông đủ.
Ta và Giang Tuyết Hạc cũng vào ngồi vào chỗ.
Thẩm công nâng chén, chỉ nói vài câu chúc mừng đơn giản, rồi tuyên bố khai tiệc.
Đây có lẽ là yến tiệc sơ sài nhất mà ta từng tham dự.
Không có người rót rượu, không có thái giám, cung nữ hầu hạ, đồ ăn và rượu đều do các binh sĩ hò hét mang lên, khách khứa ngồi gần nhau còn phải tự tay chuyền món.
Thế nhưng, đây lại là bữa tiệc thoải mái nhất ta từng trải qua.
Cơm canh nóng hổi, không cần phải quỳ ngồi cho đúng lễ, lúc uống rượu cũng chẳng cần dùng tay áo rộng che miệng.
Qua ba tuần rượu, một tên quân sĩ chợt lảo đảo đi tới trước mặt ta.
"Lư nương tử, ta kính ngươi một chén!"
Ta không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lập tức nâng chén đứng dậy.
Hắn nâng chén rượu, cười hề hề:
"Đa tạ ngươi. Đa tạ các người – lũ quý tộc không biết cấy cày là gì, một chút chó má cũng chẳng hiểu, đã hại cả nhà ta tan cửa nát nhà!"
Giọng hắn vang lớn.
Cả sân viện bỗng chốc im lặng.
Giang Tuyết Hạc lập tức kéo ta ra phía sau, nhíu mày:
"Lão Trần, ngươi say rồi."
"Lão tử đúng là say rồi!"
Hắn đột ngột ném vỡ chén rượu, chỉ tay vào ta, quát lớn:
"Nếu lão tử không say, thì ả tiểu thư quý tộc yểu điệu kia còn có thể đứng trước mặt lão tử chắc!?
"Chính lũ quyền quý chó má ấy đã hại c.h.ế.t mười ba mạng nhà ta!”
"Mười ba người đó!"
Giang Tuyết Hạc trầm mặt:
"Chuyện này không liên quan đến nàng ấy."
"Không liên quan? Ha ha! Người nhà ta chết, đương nhiên chẳng liên quan gì đến nàng ta!”
"Nhưng nàng ta là thê nữ của bọn tham quan, là đồ phụ thuộc! Thứ nàng ta ăn, mặc – thứ nào không phải là m.á.u mủ xương thịt của bọn ta bị vắt ra!?!"
Hắn chỉ tay vào ta mà gào lên, rồi đột ngột òa khóc:
"Con gái ta mới ba tuổi thôi! Khi chết, còn chưa cao bằng chân ta…"
Tiếng gào khóc của hắn vang vọng khắp sân.
Sân viện vốn đã yên tĩnh, nay lại càng tĩnh lặng hơn.
Cơn giận trên mặt Giang Tuyết Hạc cũng dần bị tiếng khóc ai oán ấy làm dịu đi phần nào.
Thẩm công cười xòa, làm dịu không khí:
"Hà tất phải so đo với kẻ say?"
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, vội vàng kéo tên quân sĩ kia ra ngoài.
Giang Tuyết Hạc xiết nhẹ lòng bàn tay ta để an ủi, gắng gượng đè nén cơn giận, hướng Thẩm công và phu nhân xin lỗi rồi dẫn ta rời tiệc trước.
Gió đêm lạnh buốt, hắn cởi áo choàng khoác lên người ta.
Chúng ta bước chậm theo dọc con phố dài.
Đèn lồng bên đường bị gió thổi nghiêng ngả.
"Mười ba mạng nhà lão Trần đều bị cường quyền bức chết, chỉ còn một đệ đệ què chân sống sót."