Gian Xuân Đài

Chương 5



Đến ngày thứ sáu, người đến nhờ viết thư đã thưa dần.

 

Khi mặt trời ngả về tây, ta tiễn vị quân sĩ cuối cùng ra về, thì một bóng người lén lút lẻn vào trong.

 

Chiếc khăn vàng nâu quấn từng lớp che kín nửa khuôn mặt.

 

Mạch Đông ngẩng đầu, liền bật cười:

 

"Lão Trần, ngươi đúng là giỏi cải trang!"

 

Trần Mạnh ngượng ngùng nhìn ta, tiến cũng dở, lùi cũng không xong.

 

Ta trải giấy ra:

 

"Muốn viết gì?"

 

Hắn ấp a ấp úng nói.

 

Ta nhanh tay viết xong, giao cho Mạch Đông niêm phong.

 

Trần Mạnh vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

 

"Lư nương tử."

 

Hắn như chuẩn bị ra pháp trường mà mở lời:

 

"Ngày đó là ta ăn nói hồ đồ, mong nương tử đừng để bụng!"

 

Nói xong, hắn ôm quyền, cúi mình thật sâu.

 

Ta rốt cuộc cũng nở nụ cười với hắn.

 

"Trần lang quân không cần như thế. Phụ thân ta cả đời thanh liêm chính trực, nhưng lang quân vốn đâu biết phụ thân ta là ai, nên ta xem như lang quân đang mắng bọn quan lại tham ô, không trách gì cả.”

 

"Còn về phu quân ta, ta chỉ có thể nói, lang quân mắng thật hả lòng hả dạ."

 

Trần Mạnh nghe xong, sắc mặt càng thêm xấu hổ.

 

"Nương tử rộng lượng, ta thật hổ thẹn không bằng!"

 

"Lang quân quá lời rồi."

 

13

 

Tiễn Trần Mạnh xong, trời đã lên đèn.

 

Ta và Mạch Đông men theo con phố dài chậm rãi trở về tiểu viện.

 

Trong thành vẫn còn vương mùi tiêu điều sau chiến sự, nhưng sau nửa tháng an cư dưỡng sức, cuối cùng cũng thấy lại chút hơi thở sinh hoạt.

 

Một bé gái tập tễnh, chống gậy ngắn chậm chạp bước đi.

 

Bên cạnh là một thanh niên cao lớn, vừa đi vừa vỗ tay khoa trương:

 

"Tiểu Anh giỏi quá! Tiểu Anh chậm một chút, ca ca đuổi không kịp rồi!"

 

Tiểu cô nương được khen, tay chống gậy càng nhanh hơn, trên mặt cũng hiện ra nét cười.

 

Cứ thế đi được cả trăm bước.

 

Tiểu Anh rốt cuộc cũng mỏi, ngồi xuống ghế đá thở dốc.

 

Giang Tuyết Hạc ngồi xổm xuống trước mặt nàng, như làm ảo thuật lấy ra một viên mứt đưa vào tay nàng.

 

"Tiểu Anh, ta có thể nhờ muội một việc được không?"

 

Tiểu Anh hơi do dự, gật đầu.

 

Giang Tuyết Hạc cười tươi rói:  

 

"Tiểu lang quân mang lương đến nhà muội mấy bữa nay có việc khác rồi. Thẩm công bảo ta thay thế, nhưng ta bận quá, thực sự không có thời gian. Muội có thể mỗi ngày ra đầu phố nhận lương, tiện thể mang qua cho mấy lão ông cạnh nhà không?"

 

Tiểu Anh mở to mắt:  

 

"Nhưng… nhưng ta là kẻ què…"

 

Giang Tuyết Hạc thản nhiên:  

 

"Thì sao? Muội đi còn nhanh hơn ta."

 

Tiểu Anh mấp máy môi, một lúc sau, trong mắt nàng bỗng sáng lên.

 

"Vậy cũng được."

 

Nàng kéo kéo áo:  

 

"Cũng hết cách, ca ca bận, ông lão tuổi cao, chỉ còn ta thôi."

 

Giang Tuyết Hạc cười đến cong cả mắt:  

 

"Vậy phiền muội rồi."

 

Hắn tiễn Tiểu Anh vào trong ngõ, quay lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt ta.

 

Hắn khựng lại, lộ ra chút bối rối.

 

"Hôm nay rảnh rỗi, định đến tìm nàng, chẳng ngờ lại bị chuyện khác kéo đi."

 

"Chàng mà đến sớm, ta cũng đang bận, giờ gặp thì vừa hay."

 

Giang Tuyết Hạc cong môi cười:  

 

"Đúng là như vậy. Nay Lư nương tử danh chấn Ung thành, ta muốn gặp còn phải xếp hàng đợi hai canh giờ."

 

Ta mỉm cười đáp:

Hồng Trần Vô Định

 

"Ta và Giang lang quân là cố nhân, miễn cho một canh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mạch Đông lẩm bẩm:

 

"Vậy để ta mở cửa sau cho tiểu tướng quân, lập tức gặp luôn."

 

Cả ba cùng bật cười.

 

Giang Tuyết Hạc dẫn ta và Mạch Đông đến quán hoành thánh duy nhất trong phố.

 

Ba bát hoành thánh dã vị bốc khói, da mỏng nhân đầy.

 

Ăn đến rịn một tầng mồ hôi.

 

Giang Tuyết Hạc đưa cho ta một chiếc khăn tay.

 

Ta nhận lấy, thấy trên khăn thêu một đóa thu hải đường xiêu xiêu vẹo vẹo.

 

"Do Mạch Đông thêu?"

 

Thủ pháp thô kệch đến mức ta thật sự không nghĩ ra ai khác ngoài nàng.

 

Giang Tuyết Hạc ho nhẹ một tiếng:  

 

"Ta thêu."

 

Ta kinh ngạc.

 

Miễn cưỡng nói:  

 

"Thêu không tệ."

 

Giang Tuyết Hạc nhìn ta hồi lâu:

 

"Chỉ là không tệ?"

 

"Ta không nói được lời trái lòng."

 

Hắn mím môi.

 

Trong mắt lướt qua một tia thất vọng.

 

"Năm đó sinh thần ta, nàng đã thêu cho ta một chiếc khăn tay có một đóa thu hải đường, ta luôn giữ rất kỹ. Sau này khăn cũng mất rồi, ta liền thử tự tay thêu một chiếc khác."

 

Ta cúi đầu sững sờ.

 

Tuy đường kim lộn xộn, nhưng nhìn kỹ hoa văn thu hải đường kia, quả thực có nét bút quen thuộc của ta.

 

Hắn hẳn đã lật đi lật lại chiếc khăn ấy biết bao lần.

 

Đến cả những đường nét gân lá mà ta thường vẽ thêm vài nét cũng nhớ rõ.

 

Nơi nào trong lòng ta.

 

Bất chợt thấy đau âm ỉ.

 

"Tuyết Hạc…"

 

Vừa mới gọi tên hắn.

 

Chợt nghe từ phía cổng thành vang lên tiếng trống dồn dập, lửa báo hiệu bừng sáng.

 

"Công thành rồi!”

 

"Triều đình bắt đầu tấn công thành!"

 

14

 

Mạch Đông lập tức kéo tay ta chạy.

 

Trước khi đi, ta không nhịn được, nắm lấy tay Giang Tuyết Hạc.

 

"Chàng phải sống. Ta sẽ lại thêu cho chàng một chiếc khăn tay, không, là một trăm chiếc!"

 

Thiếu niên dùng sức siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt sáng như tuyết:  

 

"Được, một lời đã định!"

 

Mạch Đông theo quân đội rong ruổi nhiều năm, tuy nét mặt lo lắng, nhưng không hề hoảng loạn.

 

Nàng dẫn ta quay về tiểu viện, cài chặt then cửa, rồi từ sau chum nước lôi ra một thanh đại đao cao bằng nửa người, cầm lấy rồi ngồi giữa sân.

 

"Nương tử, người vào nhà, đóng cửa lại, trốn dưới gầm giường."

 

Ta không muốn gây thêm phiền phức cho nàng.

 

Nhưng cũng không muốn để nàng một mình đối mặt.

 

Mạch Đông giục:  

 

"Đi đi! Người ở đây chỉ khiến ta phân tâm!"

 

"Vậy ngươi cẩn thận."

 

Ta không do dự nữa, quay người vừa bước được hai bước, chợt nghe tiếng quát lạnh của Mạch Đông:

 

"Ai đó?!"

 

Quay đầu nhìn lại, thấy hai hắc y nhân cùng nhau đánh rơi đại đao trong tay nàng.

 

Mạch Đông cúi người né được một thanh kiếm, nhưng lưỡi kiếm khác lại đang bổ thẳng vào n.g.ự.c nàng.

 

"Mạch Đông!"

 

Ta trợn trừng mắt, không biết lấy sức từ đâu, liều mình lao đến chắn trước nàng.

 

Tên áo đen kia biến sắc, vội xoay cổ tay, mũi kiếm lướt qua má ta, vài lọn tóc bị cắt rơi lả tả.

 

Bốn mắt chạm nhau, ta như rơi vào hầm băng:

 

"Tạ Hoài Lăng?"

 

"Huệ Âm."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com