Gian Xuân Đài

Chương 4



Ta lặng thinh.

 

Mười chín năm qua, những điều ta được dạy đều là: nhà họ Lư ở Phạm Dương, *đồng khí liên chi, vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu

 

(*đồng khí liên chi: cùng chung huyết mạch)

 

Chúng ta, những nữ lang như ta được hưởng vinh hoa của gia tộc, thì phải vì gia tộc mà dâng hiến, thậm chí hy sinh.

 

Nhưng chưa bao giờ ta thấy rõ như lúc này, rằng ta chẳng qua chỉ là một kẻ phụ thuộc.

 

Thế nhân đâu bận tâm ta từng theo học dưới chân danh sư, từng uyên bác đa tài, biết điều chế hương, khéo quản sự, tinh thông hội họa.

 

Ta chẳng qua chỉ là một đóa hoa cài trên gấm vóc của nhà họ Lư, của phủ Thái sư, của nhà họ Tạ.

 

Nếu phụ thân hay phu gia sụp đổ, đóa hoa ấy ắt cũng rơi vào bùn đất.

 

Ai lại đi để tâm đến nỗi buồn, niềm vui của một đóa hoa?

 

Giang Tuyết Hạc ngỡ ta còn đang giận.

 

Hắn còn định mở miệng khuyên thêm.

 

Ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt cháy bỏng nhìn hắn:

 

"Ta có thể, không làm phụ thuộc của bất kỳ ai, được không?"

 

11

 

Ngày hôm sau, ta đến tìm Thẩm phu nhân.

 

Trong thành sự vụ dồn dập, từ an dân, phân đất canh tác đến chữa trị thương binh, việc gì cũng gấp rút không thể chậm trễ.

 

Giang Tuyết Hạc nghỉ ngơi nửa ngày, liền bị Thẩm công kéo đi kiểm kê số quân nhu còn lại.

 

Ngay cả Mạch Đông, ngoài việc trông chừng ta, cũng phải giúp giặt giũ quần áo.

 

Ta đề nghị cùng nàng giặt đồ.

 

Tay ta vừa thò vào nước, Mạch Đông đã giật mình, vác thau chạy khắp sân:

 

"Nương tử, người biết viết biết tính, sao lại giành việc nặng với ta? Chi bằng giúp phu nhân coi sổ sách còn hơn!"

 

Ta không thể xem sổ, vì Thẩm phu nhân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta.

 

Nhưng lời của Mạch Đông lại gợi cho ta một ý nghĩ.

 

Bắc địa nghèo khó, người biết chữ không nhiều.

 

Ta có lẽ có thể làm chút việc trong khả năng của mình.

 

Thẩm phu nhân nghe ta trình bày ý định, liền nói:

 

"Huệ Âm, lão Trần chẳng qua uống mấy chén rượu, vì buồn thương mà hồ đồ, muội không cần để trong lòng."

 

Ta lắc đầu.

 

"A tỷ, trước đây ta là nữ nhi của Thái sư, là nữ lang của nhà họ Lư. Sau này là chính thê của nhà họ Tạ. Nhưng chưa từng là Lư Huệ Âm."

 

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt ôn hòa của nàng.

 

Khẽ cong môi, nở một nụ cười không hề hợp với lễ nghi của tầng lớp quý tộc.

 

"Ta muốn làm Lư Huệ Âm."

 

Thẩm phu nhân để ta giúp các tướng sĩ không biết chữ viết thư về nhà.

 

Họ rời Bắc địa đã lâu, người thân phần lớn vẫn ở lại đây.

 

Ngày trước cũng có người nhờ các văn sĩ chấp bút, nhưng người biết chữ vốn hiếm, lại còn bận rộn, chỉ có thể thức khuya tranh thủ viết vài bức.

 

Sau vài lần bị bắt gặp, chuyện ấy cũng không còn ai nhắc đến nữa.

 

Ta nhận lấy công việc ấy.

 

Dọn một căn phòng nhỏ ở góc phố, bày bút mực giấy viết, lặng lẽ đợi người đến.

 

Thẩm phu nhân đã cho người truyền tin đi khắp nơi.

 

Nhưng ta ngồi nửa ngày, vẫn không có ai ghé qua.

 

Giang Tuyết Hạc vội vã chạy tới, nói rằng hắn muốn viết thư.

 

Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, lắc đầu, tiễn hắn ra ngoài.

 

Hắn đã quá mệt, ta không muốn khiến hắn vì ta mà thêm lo lắng.

 

Huống chi, ta muốn làm Lư Huệ Âm.

 

Không phải là người trong lòng của Giang Tuyết Hạc.

 

Ta cầm giấy bút ra khỏi cửa, thì tình cờ gặp một binh sĩ trẻ tuổi đang lấp ló ngoài đầu ngõ.

 

Ánh mắt chạm nhau, hắn quay người định đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta gọi hắn lại:

 

"Lang quân, ở Bắc địa ngươi có người thân chứ?"

 

Tất nhiên là có.

 

Binh sĩ trẻ tỏ ra rất ngượng ngùng, đứng trước bàn mãi mà bị Mạch Đông đẩy ba bốn cái mới lắp bắp mở miệng:

 

"Ta… ta muốn viết thư cho mẫu thân ta."

 

Ta chấm mực, cầm bút:

 

"Mời nói."

 

"Mẫu thân, con vẫn ổn, đừng nhớ con. Lý Thắng."

 

Ta nhanh chóng viết xuống mấy câu ấy, rồi đợi hắn nói thêm.

 

Lý Thắng gãi đầu:

 

"Hết rồi."

 

"Hết rồi?"

 

Ta nhìn tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ:

 

"Không còn điều gì muốn nói thêm sao?"

 

Hắn lắc đầu:

 

"Ta nói nhiều vậy, người khác còn viết gì được nữa?"

 

Ta bật cười:

 

"Không sao đâu, hiện giờ không có ai khác, ngươi có thể nói thêm một chút."

 

"Không phải, ý ta là… ai cũng muốn viết, chỉ là…"

 

Lý Thắng đỏ mặt, khẽ liếc ta một cái:

 

"Bọn ta chưa từng nói chuyện với quý tộc các ngươi, không biết có dễ gần không, cũng không biết các ngươi có chê bọn ta không."

 

Mạch Đông khoanh tay, hừ nhẹ:

 

"Giờ biết rồi chứ?"

 

"Biết rồi! Ta đi gọi mọi người ngay!"

 

Hắn chạy như bay.

 

Rất nhanh sau đó, dẫn theo một đám người ùa vào.

 

Lý Thắng không rời đi, mà cùng Mạch Đông đứng ra duy trì trật tự.

 

Các tướng sĩ xếp hàng nối đuôi nhau, mỗi người chỉ viết vài câu ngắn ngủi.

 

Nhiều nhất cũng chỉ ba câu.

 

Bởi vì ai cũng muốn dành cơ hội ấy cho người khác.

 

12

 

Hôm đó, ta không biết đã viết bao nhiêu bức gia thư.

 

Đến cuối cùng, tay gần như không cầm nổi bút nữa.

 

Hồng Trần Vô Định

Nhưng trong lòng, chưa bao giờ ta thấy mãn nguyện đến thế.

 

Các binh sĩ từ chỗ e dè, xa cách ban đầu, dần trở nên thân thiết với ta hơn.

 

Người này dúi cho ta một túi trái cây dại, người kia để lại một hũ ô mai, lại có một thiếu niên mặt tròn, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo:

 

"Lư A tỷ, ta không có gì để tặng, hay là để ta giặt đồ giúp tỷ nhé!"

 

Mạch Đông nghe vậy trợn tròn mắt:

 

"Ngươi giành việc của ta à!?"

 

Lý Thắng tinh ý, thấy ta cứ xoay cổ tay liên tục, liền xua đuổi đám người còn lại, bảo ta nghỉ ngơi.

 

Mạch Đông lúc đóng cửa, ló đầu ra ngoài nhìn ngó, rồi rụt lại nói:

 

"Nương tử, tên Trần Mạnh kia cứ rình rập ngoài cửa, để ta đuổi hắn đi nhé."

 

Ta lắc đầu:

 

"Không cần. Nếu hắn cũng muốn viết thư, cứ đối đãi như bình thường là được."

 

Suy cho cùng, cũng là một kẻ đáng thương.

 

Ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp, ta vẫn đều đặn ngồi trong căn nhà nhỏ để viết thay.

 

Trần Mạnh ngày nào cũng quanh quẩn bên ngoài, nhưng không bước vào.

 

Ta không đuổi hắn, cũng không gọi vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com