Gian Xuân Đài

Chương 7



Hắn muốn ôm ta, ta liền nhắm ngay chỗ hắn bị thương mà đẩy, vết thương chưa lành bị rách mấy lần.

 

Triệu Lan Nhược nhìn không nổi, gọi hắn qua xe của mình.

 

Tạ Hoài Lăng lại từ chối:  

 

"Ta với công chúa đồng xe, không hợp lễ nghi."

 

Triệu Lan Nhược tức đến phát run.

 

Nàng ta liếc ta một cái, rồi đột nhiên xông tới muốn giật lấy chiếc khăn tay ta đang thêu dở:  

 

"Lư Huệ Âm, ngươi có phải đang cười ta đúng không? Ngươi có phải đang trong lòng chế giễu bản cung?!"

 

Ta lập tức cầm kim đ.â.m thẳng vào mu bàn tay nàng ta.

 

"Á! Ngươi—Ngươi! Lư Huệ Âm, ta liều mạng với ngươi!"

 

Triệu Lan Nhược hét lên lao vào ta, nhưng bị Tạ Hoài Lăng chặn lại, ta nhân cơ hội vung kim đ.â.m thêm mấy phát loạn xạ vào cánh tay nàng.

 

"Tạ Hoài Lăng! Ngươi dám đối xử với bản cung như vậy sao?!"

 

Triệu Lan Nhược không đánh được ta, nổi điên tát cho Tạ Hoài Lăng một cái:  

 

"Bản cung về đến kinh sẽ lập tức tâu phụ hoàng, đem các ngươi c.h.é.m đầu hết!"

 

Ta khẽ bật cười, buông rèm xuống.

 

Hiện nay hoàng thượng mê muội đan dược, chẳng thèm quan tâm triều chính, mọi việc lớn nhỏ đều do ba vị trọng thần xử lý —

 

Lư Thái sư,Cao Thái bảo, và tổ phụ của Tạ Hoài Lăng, Tạ thừa tướng.

 

Huống chi hoàng hậu thất sủng, đắc thế hiện nay là Thục phi, mà Thục phi với Triệu Lan Nhược lại như nước với lửa.

 

Dù nàng ta có gối đầu gió thổi, cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.

 

Hoàng thượng nếu có điên, cũng không điên đến mức vì nàng ta mà g.i.ế.c c.h.ế.t hai vị trọng thần.

 

Đến khi ta thêu xong chiếc khăn thứ tám, Thịnh Kinh đã hiện ra trước mắt.

 

Việc đầu tiên Tạ Hoài Lăng làm không phải vào cung phục mệnh, mà là đưa ta về Tạ phủ.

 

Chỉ đến khi thấy ta ngồi yên trong phòng, hắn mới như trút được gánh nặng.

 

"Huệ Âm, những ngày tháng sau này của chúng ta còn dài."

 

Hắn quỳ một gối xuống trước mặt ta:  

 

"Ta có thể đợi, đợi đến ngày nàng yêu ta một lần nữa."

 

Ta chỉ cầm bút, phác nét trên giấy.

 

Chiếc khăn tiếp theo, nên thêu loài hoa nào đây?

 

18

 

Những ngày ta sống trong Tạ phủ, hoàn toàn không dễ chịu.

 

Rõ ràng là nơi ta đã ở suốt hai năm, vậy mà chưa từng thấy nó rộng lớn đến thế, trống trải đến thế.

 

Khi dạo trong vườn, nhìn những chậu hoa quý do thợ chăm sóc tỉ mỉ, lại chỉ thấy không bằng hoa dại trong tiểu viện khi xưa nở rộ mà rực rỡ.

 

Lúc dùng bữa, dù bàn đầy cao lương mỹ vị, ta lại chỉ thèm một bát hoành thánh dã vị nóng hổi.

 

Huống chi, mỗi khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, ta đều hoài nghi những ngày ở Ung thành, liệu có phải chỉ là một giấc mộng?

 

Ta thật sự đã gặp lại Giang Tuyết Hạc rồi sao?

 

Nhưng chiếc khăn tay thô vụng, thêu thu hải đường dưới gối lại lặng lẽ nói với ta rằng mọi chuyện đều là thật.

 

Ta vẫn còn phải chờ.

 

Chờ được gặp lại hắn.

 

Không tránh khỏi, thân thể ta dần gầy đi.

 

Triều đình liên tiếp thất bại trước phản quân, Tạ Hoài Lăng bận rộn đến mức không kịp xoay người, vậy mà vẫn không quên sai người mang đủ loại thuốc bổ quý giá vào viện ta như nước chảy.

 

Ta thậm chí không thèm nhìn, trực tiếp ném ra ngoài.

 

Hắn tự mình mang đến, còn chưa bước qua cửa đã bị chặn lại.

 

Trong phủ lời ra tiếng vào, ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhịn được nữa.

 

Tạ phu nhân gọi ta đến gặp.

 

"Huệ Âm, ta không rõ giữa con và Hoài Lăng đã xảy ra chuyện gì.”

 

"Nhưng dù sao nó cũng là phu quân con, con nên biết chừng mực, đừng làm tổn hại tình cảm thật sự."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà cao giọng răn dạy ta.

 

Dù sao, nhìn bên ngoài, Tạ Hoài Lăng quả thật rất yêu ta.

 

Còn yêu hơn trước kia.

 

Nhưng đừng nói là hắn từng lừa gạt ta.

 

Chỉ riêng việc từng được Giang Tuyết Hạc đặt sâu trong tim như thế, thì cái gọi là "tình yêu" nhẹ như cỏ của Tạ Hoài Lăng, sao ta còn có thể để vào mắt?

 

"Tạ phu nhân."

 

Ta mỉm cười:  

 

"Ta có một đề nghị, mong phu nhân làm chủ, cho ta và Tạ Hoài Lăng hòa ly đi."

 

Chén trà trong tay Tạ phu nhân "choang" một tiếng rơi xuống đất.

 

Ta nhìn gương mặt bà vặn vẹo vì giận dữ.

 

Lòng vẫn tốt bụng lui một bước:  

 

"Nếu không được, thì cho ta một tờ hưu thư cũng được."

 

19

 

Tạ Hoài Lăng về nhà sớm hơn thường lệ nửa canh giờ.

 

Ta có chút tiếc nuối — nếu hắn về muộn thêm, biết đâu Tạ phu nhân đã thật sự chịu bỏ ta.

 

Hắn không kịp gặp mẫu thân, liền kéo ta về phòng, ôm chặt lấy ta.

 

"Lư Huệ Âm, nàng đừng mơ thoát khỏi ta! Dù c.h.ế.t cũng đừng mơ!"

 

Hắn gần như nghiến răng mà nói.

 

Ta đoán, chắc hẳn hắn vừa bị ai đó kích động ngoài phủ.

 

Nhưng ta không quan tâm.

 

Hắn càng điên cuồng, càng cưỡng bức, muốn hôn ta, ta càng dùng hết sức đẩy ra.

 

"Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự tử ngay lập tức."

 

Sắc mặt Tạ Hoài Lăng trắng bệch:  

 

"Huệ Âm, nàng hận ta đến mức ấy sao?"

 

Ta liếc hắn một cái, xoay người về phòng, cài chặt cửa.

 

Dù ta không định tìm hiểu nguyên nhân khiến hắn mất kiểm soát hôm nay.

 

Nhưng rất nhanh, ta đã biết từ miệng mẫu thân, người vội vã đến gõ cửa.

 

"Con gái của ta," bà nắm chặt vai ta, giọng đầy run rẩy: 

 

"Trong kinh đồn đại lúc con ở Ung thành, đã bị, bị phản quân…"

 

Không cần đoán.

 

Cũng biết là ai tung tin.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta hơi không nỡ: "Là thật."

 

Mặt mẹ ta trắng bệch, giọng run rẩy:  "Vậy con…"

 

Ta lắc đầu.

 

"Mẫu thân, không có. Nhưng có hay không, còn quan trọng sao?”

 

"Quan trọng là con từng bị bắt đi, thiên hạ sẽ chẳng thèm phân biệt con có bị làm nhục hay không.”

 

"Họ chỉ tin rằng con đã bị làm nhục rồi."

 

Mẹ ta mấp máy môi.

 

Nhưng không nói được lời phản bác nào.

 

Bà sao có thể không hiểu, chỉ là vì chuyện liên quan đến ta, nên bà không muốn tin.

 

"Mẫu thân, con muốn hòa ly với Tạ Hoài Lăng."

 

Mẹ ta níu lấy tay ta:  

 

"Hắn, hắn chê con sao?"

 

"Chuyện đó có quan trọng sao, mẫu thân?"

 

Ta siết chặt đôi tay lạnh như băng của bà: 

 

"Nhà họ Tạ, sẽ không giữ một nữ nhân có vết nhơ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com