Nếu không phải Triệu Lan Nhược tung ra lời đồn kia, ta vốn không định rời khỏi Tạ Hoài Lăng bằng cách làm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Lư như thế.
Ta có thể không quan tâm đến danh tiếng, nhưng các tỷ muội trong gia tộc thì có, các muội muội còn chưa xuất giá lại càng để tâm.
Mẹ ta đưa ta đến chính đường.
Tạ phu nhân đối với ta đã không vừa ý, nay nghe được những lời đồn kia, tức đến mức nằm liệt giường không dậy nổi.
Thấy mẹ ta đến, bà ta thậm chí nhắm mắt làm ngơ.
Mãi đến khi nghe xong ý định của mẹ ta, bà mới chậm rãi mở mắt, chân mày hơi giãn ra.
"Nhà họ Lư đời đời thanh danh trong sạch, vậy mà lại có một nữ nhi như thế."
Bà lạnh lùng nói:
"Dù chúng ta đều là gia tộc thông hiểu đại nghĩa, nhưng người bất hiếu bất nghĩa như vậy, ta khuyên phu nhân nên đưa cho nàng ta một dải lụa trắng, tự kết liễu, để giữ tròn danh dự cho các nữ lang nhà họ Lư!"
Mẹ ta ban đầu còn cảm thấy có lỗi với Tạ phu nhân.
Dù bà vô lễ như thế, mẹ ta vẫn nhẫn nhịn.
Nhưng vừa nghe lời ấy, sắc mặt mẹ ta lập tức thay đổi.
"Tạ phu nhân xin nói cho cẩn thận! Việc nhà họ Lư ta, không cần Tạ phu nhân xen vào!"
Tạ phu nhân hừ lạnh một tiếng.
"Vậy thì mau đem hưu thư đi, rời khỏi đây cho sớm!"
"Không được!"
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Là của mẹ ta, và của Tạ Hoài Lăng vừa vội vã chạy về.
Mẹ ta nói:
"Sao có thể để là hưu thư?"
Tạ Hoài Lăng nói:
"Ta không đồng ý hòa ly!"
Sắc mặt Tạ phu nhân trắng bệch vì giận:
"Ngươi… ngươi là đồ nghịch tử! Một nữ nhân không còn trong sạch, sao xứng làm nữ nhân nhà họ Tạ?!"
Tạ Hoài Lăng định nắm tay ta, nhưng ta né tránh.
Hắn nhìn ta thật lâu, rồi quỳ xuống.
"Nếu Huệ Âm không xứng làm nữ nhân nhà họ Tạ, vậy thì đuổi ta khỏi Tạ gia đi.”
"Nàng chỉ cần làm thê tử của ta là đủ."
Tạ phu nhân tức đến mức ngửa người ra sau:
"Ngươi! Ngươi muốn làm ta tức c.h.ế.t hay sao! Con tiện nhân Lư Huệ Âm kia đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến ngươi phản bội cả song thân?!"
Tạ Hoài Lăng cúi đầu:
"Hài nhi bất hiếu."
Sắc mặt mẹ ta dịu lại một chút.
"Hoài Lăng, con đừng nói như thế với mẹ con. Nếu đã không muốn hòa ly với Huệ Âm thì…”
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nữ cao vút từ ngoài cửa vọng vào:
"Chuyện đó, e là không đến lượt hắn định đoạt!”
21
Triệu Lan Nhược được đám cung nữ vây quanh, nghênh ngang bước vào.
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh cho Tạ Hoài Lăng và Lư Huệ Âm hòa ly, ban hôn Tạ Hoài Lăng rước Thanh Hà công chúa, sắc phong làm Phò mã Đô úy.”
Lời vừa dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoại trừ ta, tất cả mọi người đều biến sắc.
Mẫu thân theo phản xạ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, sắc mặt tái nhợt, trong mắt ánh lên tia giận dữ.
Tạ phu nhân nghe đến đoạn ta bị chỉ định hòa ly thì khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nụ cười mỏng manh ấy lập tức tắt ngấm khi nghe thấy "Tạ Hoài Lăng làm phò mã".
Triều đình tuy không cấm phò mã làm quan.
Nhưng với tính tình ngang ngược của Triệu Lan Nhược, thêm việc hoàng hậu thất sủng, làm sao bà cam lòng để nàng ta trở thành con dâu?
Huống hồ ngoài kia còn đồn rằng, tuy công chúa chưa chính thức xuất giá, nhưng trong phủ đã có vài nam sủng.
Phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Tạ Hoài Lăng.
Hắn nhìn chằm chằm Triệu Lan Nhược, trong mắt chẳng hề giấu nổi hận ý cuồn cuộn.
Triệu Lan Nhược lại chẳng nhận ra điều gì.
Nàng bước tới bên cạnh ta, cười nói như hoa.
"Huệ Âm, ngươi thấy không? Ta là công chúa.”
"Những gì ta muốn, đều dễ như trở bàn tay."
Từng chữ từng chữ, nàng nhấn mạnh:
"Giang Tuyết Hạc là vậy, Tạ Hoài Lăng cũng thế. Ngươi mãi mãi không thể tranh giành với ta."
Mẹ ta nghe thế, tức đến mức môi run rẩy.
Ta siết nhẹ lòng bàn tay bà để trấn an, rồi quay sang liếc nhìn Tạ phu nhân:
"Đúng thế, dù sao thì công chúa mới là người trong lòng Tạ Hoài Lăng. Khi ta và công chúa cùng bị bắt đi, Tạ Hoài Lăng đến cứu người, không chút do dự, đã chọn cứu công chúa đấy thôi.”
Khi nói đến "bị bắt", ta cố ý kéo dài giọng.
Hồng Trần Vô Định
Sắc mặt Triệu Lan Nhược khẽ thay đổi:
"Ta sao có thể giống ngươi! Ta chỉ bị bắt có nửa ngày thôi mà!"
Lời vừa thốt ra, nàng mới nhận ra lỡ miệng.
Mặt Tạ phu nhân đã tối sầm như trời sắp giông bão.
Tiễn đi một nàng dâu "không trong sạch", lại rước về một nàng dâu "không trong sạch" khác.
Tạ gia, sắp trở thành trò cười của cả Thịnh Kinh.
Nhưng điều đó, có liên quan gì đến ta đâu?
22
Lúc mẹ ta dắt ta rời đi, Tạ Hoài Lăng quỳ gối trước mặt bà, xin bà cho phép hắn được từ biệt.
"Tạ lang quân hành lễ lớn như thế, ta thật không dám nhận."
Mẹ ta lạnh nhạt nói.
Từ lúc biết Tạ Hoài Lăng từng bỏ rơi ta trước mặt phản quân, mẹ ta đã chẳng còn chút thiện cảm nào.
Nhưng rồi mẹ ta vẫn đưa mắt nhìn về phía ta.
Ta khẽ gật đầu.
Bởi vì đúng lúc ấy, trong đầu ta thoáng hiện một ý nghĩ độc địa.
"Lang quân."
Dưới hành lang, chỉ còn lại ta và Tạ Hoài Lăng.
Ta nhìn hắn mỉm cười:
"Công chúa đã chia rẽ chúng ta, lang quân định sẽ sống cùng nàng ta hòa thuận vui vẻ sao?"
Tạ Hoài Lăng nhìn ta chăm chú.
Làm sao hắn không nhìn thấu ý định của ta?
Không nhận ra ta đang muốn lợi dụng hắn?
Giống như năm xưa, Triệu Lan Nhược đã lợi dụng hắn để giẫm đạp lên tấm chân tình của ta.
Tạ Hoài Lăng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ cười cay đắng.
"Huệ Âm, ta sẽ làm theo ý nàng."
"Tạ lang quân, từ đây xin cáo biệt.”
Ta nâng váy, chạy nhanh về phía mẹ.
Bà dịu dàng nắm lấy tay ta, hai mẹ con sánh bước rời khỏi Tạ phủ.