GIỚI THIỆU:
Vị hôn phu của ta dan díu với tiểu thư Hầu phủ.
Trùng hợp thay — ta cũng dan díu với tiểu thư Hầu phủ.
01
Tổ phụ ta vốn có tài làm trạng nguyên, nhưng đường quan lộ lại chẳng hanh thông. Trớ trêu thay, phụ thân ta chẳng có tài trạng nguyên, mà đường làm quan cũng lận đận. Bởi thế, tuy là ba đời quan lại, ta rốt cuộc cũng chỉ là con gái của một vị tiểu quan nhỏ nhoi.
Con gái của tiểu quan, giữa đám người như hạt vừng trong thúng, có mấy ai để mắt tới? Đặt vào chốn kinh thành, nơi thiên kim tiểu thư đông như mây, có giương đèn lồng đi tìm cũng chưa chắc đã thấy.
Ấy thế mà, Tống Bác chẳng những tìm thấy, lại còn vừa gặp đã đem lòng yêu mến.
Hắn đích thân đến cầu hôn, khen ta tính tình ngay thẳng, tâm chí quang minh, lại mang khí khái trượng nghĩa, vô cùng hợp ý hắn.
Nếu hắn khen ta dịu dàng thiện lương, dung mạo tựa hoa, còn có thể xem là lời tâng bốc. Nhưng hắn khen ta quang minh trượng nghĩa, lại khiến người ta cảm thấy chân thành, ta liền nghĩ: người này có thể gắn bó được.
Là trưởng tử chính thất của Đại học sĩ trong Nội các, thân phận của hắn quả thực cao quý.
Với ta mà nói, mối hôn sự này chính là trèo cao.
Kế mẫu xưa nay chẳng ưa gì ta, tiếc là bà chẳng có con gái, chẳng có đất diễn, đành phải chua chát mà nói:
"Người ta thường nói hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt, do bà mối mai mối. Vậy mà cô nương nhà ta bản lĩnh thật, chẳng nói chẳng rằng đã tự tay định xong mối nhân duyên."
Kỳ thực, ta và Tống Bác tổng cộng chỉ gặp hai lần.
Lần thứ nhất, ở trang trại ngoại ô, Tống Bác bắt gặp ta ấn một tên lưu manh trêu ghẹo nữ tử nhà lành xuống đống phân trâu.
Lần thứ hai, là ở hội chùa, một tên vô lại chuyên giả t.a.i n.ạ.n đòi tiền bị ta nhét đầy miệng phân chó, mà Tống Bác lại tình cờ chứng kiến.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng nói với hắn một lời.
Nhưng hiển nhiên, phía phụ thân ta, lời của kế mẫu lại đáng tin hơn.
"Vì trèo cao mà không màng lễ nghĩa liêm sỉ, làm mất hết mặt mũi gia tộc!" Phụ thân ta nghiêm giọng trách mắng, "Mối hôn sự này, ta tuyệt đối không đồng ý!"
Làm thông gia với Đại học sĩ trong Nội các, bậc thang lên mây đã đặt ngay trước mắt. Một người suốt ngày lo lắng mưu cầu tiến thân như phụ thân ta, làm sao lại không biết nhân cơ hội mà leo lên?
Chỉ là ông muốn bức ta tự nhận có tư tình với Tống Bác, muốn ta quỳ xuống cầu xin, muốn nghe ta hứa hẹn sẽ vì nhà mẹ mà báo ân.
Đáng tiếc, ta là kẻ biết thời thế hơn người.
"Con gái tất nhiên nghe theo lời phụ thân." Ta nhoẻn miệng cười ngoan ngoãn.
Phụ thân trở tay không kịp, như thể nuốt phải trăm con ruồi, cổ nghẹn đỏ lên, không thốt nên lời.
Kế mẫu khéo léo vội chen lời:
"Thôi thôi, mối duyên mà cô nương nhà ta dốc lòng vun đắp, lão gia lại hà tất phải ngăn cản? Nhà họ Tống thế lớn, ta cũng không thể đắc tội, cứ để cô nương được như ý. Chỉ là cần phải dạy dỗ cẩn thận, kẻo ra ngoài lại khiến người ta bàn tán rằng nhà ta vô phép vô quy củ."
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào mũi ta mắng:
"Vì mẹ ngươi cầu xin, tạm thời để ngươi được toại nguyện một lần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bật cười thành tiếng:
"Vừa làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ trinh tiết, phụ thân quả là cao tay."
"Đồ nghiệt súc!"
Phụ thân thẹn quá hóa giận, vung tay chộp lấy chén trà định ném ta.
Ta ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến phòng tổ mẫu.
Tổ mẫu đang cãi nhau với tổ phụ.
Bà chống nạnh, khí thế bừng bừng:
"Nói gì mà trèo cao? Cụ tổ của ta là cháu ruột của Thừa Tổ, được sắc phong tước Tân An Quận Vương. Ông nội ta, dù tước vị có hạ thấp, cũng là nhất đẳng Trấn Quốc Tướng Quân. Cháu gái Hàn gia chúng ta mang huyết mạch hoàng tộc, chớ nói là con trai của Đại học sĩ, dẫu là công tử của phủ công phủ hầu, cũng chẳng thể nói là không xứng."
Tổ mẫu vốn thường nhắc đi nhắc lại về gia thế cao quý ấy.
Trước mặt tổ phụ, bà luôn nói cứng cỏi như vậy.
Sau lưng người khác, bà lại nhẹ giọng phân tích với ta:
"Không nói đến chuyện phân trâu với phân ch.ó có thể lưu lại hồi ức tốt đẹp gì. Chỉ nói riêng về vị Đại học sĩ họ Tống kia, năm ngoái mới được vào Nội các, lại cùng Thủ phụ đại nhân thân thiết như huynh đệ, tiền đồ vô lượng. Con trai thứ hai nhà họ, đã đính hôn với thiên kim phủ Bá tước. Lẽ nào đến lượt trưởng tử, lại hạ thấp đến vậy?"
Tổ mẫu bình thường khoác lác không ai bằng, nhưng lúc quan trọng, lại hiểu rõ giới hạn.
Cuối cùng bà đưa ra kết luận:
"Tống Bác hẳn là có tật gì đó."
Ta nói:
"Phụ thân chọn phú thương, tổ mẫu lại chê. Tổ mẫu ưng tú tài, phụ thân lại không ưa. Nếu so ra, Tống Bác dẫu có tật, cũng hơn hẳn vị cháu nhà kế mẫu."
Cháu trai nhà kế mẫu miệng lưỡi dẻo quẹo, tiêu xài rộng rãi, dạo gần đây rất được phụ thân ta yêu thích. Nếu không nhờ Tống Bác đột ngột xuất hiện, lại thêm chút gió thổi gối chăn từ kế mẫu, thì tám chín phần ta đã bị định gả cho hắn rồi.
Tổ mẫu thở dài một hơi thật dài.
Dẫu bà cách ta một đời, chuyện hôn sự chung quy vẫn phải do phụ thân ta định đoạt.
Tổ mẫu không biết, thật ra ta lấy ai cũng thế, vì cuối cùng rồi cũng sẽ hòa ly.
Kế mẫu canh đúng giờ vào thỉnh an, tổ mẫu đang cáu, liền quát một tiếng:
"Cút."
Tổ mẫu vốn chẳng ưa kế mẫu, ngày thường vẫn giữ khoảng cách, nhưng hôm nay lại không chừa mặt mũi như vậy, quả là lần đầu tiên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Kế mẫu liền đến khóc lóc trước mặt phụ thân.
Phụ thân lại tìm ta trút giận.
Chuyện chẳng còn gì mới mẻ. Hễ kế mẫu chịu ấm ức, thì nhất định là vì ta không biết phép tắc, xưa nay vẫn vậy.
"Tuổi còn nhỏ mà học thói đàn bà lắm lời, thích gây chuyện chia rẽ, chẳng có chút đức hạnh nào. Cho dù Tống Bác nhất thời bị ngươi mê hoặc, nhưng mẹ hắn đâu dễ dung thứ. Đợi ngươi gả vào nhà người, ắt sẽ chịu khổ!"