Ông mong ta chịu khổ ở nhà chồng, để ta biết thân biết phận, nhận ra nhà mẹ mới là nơi dựa dẫm.
Ta nói:
"Kế mẫu nói xấu con trước mặt cha, cha mắng con. Con nói xấu kế mẫu trước mặt tổ mẫu, tổ mẫu mắng bà. Vậy là hòa rồi nhỉ?"
"Toàn là ngụy biện!"
Phụ thân lại tức đến phát run.
Ông mắng ta "nghịch tử bất hiếu", mắng ta "không đoan trang hiền thục", lại mắng ta "không biết xấu hổ".
Ta ngoáy ngoáy tai, mặt không chút biểu cảm:
"Những lời này cha mắng con năm ngoái rồi, đổi mấy câu mới nghe thử xem?"
02
Phụ thân ta vốn chẳng phải từ đầu đã bó tay với ta.
Lúc còn nhỏ, mất mẹ ruột, ta chỉ là một bé gái yếu thế, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Phụ thân phạt ta quỳ từ đường sám hối, ta quỳ.
Nhưng sau khi ra khỏi từ đường, ta liền đ.á.n.h cho Giang Vân Kỳ một trận nên thân.
Phụ thân nhốt ta vào nhà củi, không cho ăn cơm, ta cũng đành ôm bụng đói chịu đựng.
Nhưng vừa ra khỏi nhà củi, ta lại tiếp tục đ.á.n.h Giang Vân Kỳ một trận.
Nặng nhất là lần ta chịu gia pháp, roi tre rộng bốn ngón, đ.á.n.h đến lưng rướm m.á.u tươi, đến nay vẫn còn để lại sẹo.
Nằm bẹp giường bảy tám ngày, đến ngày thứ chín có thể xuống giường, ta bò dậy rồi vẫn không quên đ.á.n.h Giang Vân Kỳ thêm một trận.
Giang Vân Kỳ là bảo bối của phụ thân và kế mẫu, kém ta bốn tuổi, người gầy yếu, xưa nay chưa từng là đối thủ của ta.
Tổ mẫu thương ta, cũng thương Giang Vân Kỳ, điều duy nhất yêu cầu ở ta là: “Xuống tay nhẹ một chút.”
Ngày trước đ.á.n.h Giang Vân Kỳ, ta chỉ nhắm mặt mà đánh. Về sau nể mặt tổ mẫu, ta đ.á.n.h đâu cũng được, trừ mặt.
Phụ thân và kế mẫu nghĩ đủ mọi cách, người đi theo Giang Vân Kỳ từ bà tử vạm vỡ đến gia nhân lực lưỡng cao to đều thay qua mấy lượt.
Nhưng cũng chẳng ngăn được ta, ta luôn có cách tìm được cơ hội.
Một vị tiểu quan thì cũng chỉ có ngần ấy bản lĩnh, viện ba gian nho nhỏ, chẳng có mấy chỗ để giấu diếm, bên Giang Vân Kỳ hễ có động tĩnh gì, chỉ cần ta để ý một chút là biết ngay.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nói với kế mẫu: “Đừng chọc ta, chọc ta là ta lại đi đ.á.n.h con trai của bà đấy.”
Kế mẫu biết điều hơn hẳn, có lúc phụ thân vô cớ sinh sự, bà ta còn khuyên can đôi lời.
Ta yên ổn sống được hai năm.
Cho đến khi Giang Vân Kỳ lớn, vào thư viện học hành.
Năm đó là tròn mười năm mẫu thân qua đời, kế mẫu ném cho ta hai mươi đồng tiền, giọng nhàn nhạt: “Trong nhà đâu có tiền rảnh rỗi mà tiêu cho người c.h.ế.t? Như mọi năm, ngươi tự đi đốt ít giấy tiền là được rồi.”
Bà ta không chịu mời hòa thượng đến tụng kinh siêu độ cho mẫu thân ta.
Giang Vân Kỳ lớn rồi, ta cũng đã lớn.
Ta chạy tới nha môn của phụ thân dập đầu, vừa khóc vừa lớn tiếng:
“Phụ thân, con biết sai rồi, con nghe theo người hết, con bằng lòng làm nhị phòng cho lão già, bằng lòng làm vợ của kẻ ngốc, con đều chịu cả... chỉ mong phụ thân, nể tình người và mẫu thân từng là phu thê, tổ chức cho bà ấy một lễ giỗ đàng hoàng...”
Phụ thân ta sĩ diện, coi trọng danh tiếng, dù sau cánh cửa là gì đi nữa, ra ngoài ông vẫn là người con hiếu thuận, là phụ thân nhân từ, là một kẻ trọng tình trọng nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người góa vợ, quá nửa đời người, lại thêm một kẻ ngốc đầu óc có vấn đề — kế mẫu từng nhắc tới mấy lần, nhưng đều trái với hình tượng phụ thân dựng nên, vì mặt mũi, ông chưa từng gật đầu.
Còn ta thì khác, ta không cần thể diện.
Phụ thân đã nhiều năm chưa được điều chuyển chức vụ, nghe nói năm nay có hy vọng thăng cấp. Thế mà bị ta quậy một trận, vị trí trống lại không đến lượt ông.
Không những không thăng quan được, còn phải nín nhịn tổ chức lễ giỗ linh đình cho mẫu thân ta, ông đương nhiên không thể bỏ qua cho ta.
Chỉ tiếc, ta bây giờ đã không còn dễ đối phó như khi còn nhỏ nữa rồi.
“Phụ thân nếu có chút tiền đồ, trong nhà đầy đủ nô bộc, thêm cả vệ viện và tùy tùng, người hô một tiếng là đã trói được ta đến trước mặt người rồi. Đáng tiếc thay…”
Ta ngồi vắt vẻo trên mái nhà, chép miệng.
Phụ thân đứng phía dưới, bụng bự phập phồng, thở hổn hển.
Vài bà tử vây quanh xoay như chong chóng, nhưng chẳng ai đụng được đến vạt áo ta.
“Xem thử cánh của ngươi cứng cỡ nào?” Phụ thân cười lạnh, “Ngươi đã đến tuổi cập kê, sẽ có lúc phải cầu xin ta.”
Phụ thân ta, quan tâm nhất là ánh mắt thiên hạ.
Ta liều mạng được, ông thì không. Nhưng ông lại muốn dùng hôn sự để bóp chặt ta.
Không ngoài hai chữ “cha mẹ”, ba chữ “bà mối mai”, nửa đời sau của ta nằm trong một niệm của ông.
Góa phụ, què chân, nghiện rượu, con bạc, ông kể ra toàn là những kẻ như thế, rồi nói với ta bọn họ đều “cũng được”, “xứng với ngươi thì thừa sức”.
Ông dòm chừng ta, mong thấy trên mặt ta sự hoảng loạn, hối hận và cầu khẩn.
“Con gái đều nghe phụ thân.” Ta mỉm cười, mắt cong như trăng non, “Phụ thân nói là người tốt, nhất định là người tốt thật.”
Ta dám gả.
Ông lại không dám thật sự gả ta.
Cứ dây dưa như thế, cuối cùng đợi được Tống Bác đến cầu hôn.
Đích trưởng tử của Đại học sĩ Nội các, Tống gia đầy quyền quý, ta có thể không gả, ông thì lại không nỡ.
Hê hê.
03
Để tỏ lòng thành, Tống Bác đã ra ngoài thành săn được hai con nhạn lớn.
Nhạn thì bắt được rồi, nhưng hắn lại ngã ngựa, trầy đầu, trật chân, đến nỗi chẳng thể về nhà, đành phải ở lại trang viên gần đó dưỡng thương.
Ta tới thăm, khách sáo nói: “Nhạn lớn hay không chẳng quan trọng, chỉ cần có lòng là đủ rồi.”
Tống Bác đầu quấn vải bông, tựa trên trường kỷ, thần sắc ôn hòa lễ độ:
“Chỉ hai con nhạn mọn, chẳng đủ để bày tỏ tâm ý của ta với cô nương.”
Đã ngã ra nông nỗi này, còn “chỉ là hai con nhạn mọn” nữa chứ...
Ta chỉ đành e lệ đáp:
“Công tử có lòng là được rồi.”
Cáo từ Tống Bác, ta chưa vội hồi thành.