Ta cũng đã là người mà tổ mẫu có thể dựa dẫm.
Những điều đó, đều là chuyện về sau.
Đúng hôm nhập trạch, Bác Vọng Hầu phu nhân lại cao giọng hô "nhi tử của ta ——" mà đến.
Bà tặng ta một tiểu trang viên.
"Trang viên này gần ngay ôn tuyền trang của Vãn nhi, cảnh sắc tú lệ vô song. Nhi tử của ta, nếu rảnh rỗi, hãy ghé chơi cùng Vãn nhi một phen."
Áp lực thật lớn…
Giang Vân Kỳ len lén sai thư đồng đưa cho ta hai mươi lượng bạc, nói bản thân đang túng thiếu, nhưng tình nghĩa thầy trò không cạn, đệ tử mãi mãi ủng hộ sư phụ.
Ta liền thức suốt một đêm, chép cho hắn một bản "Giáng Long Thập Bát Chưởng" rồi nhờ người đưa đến.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau đó, ta mang theo tâm tình rối ren đi gặp Dư Thính Vãn.
Nàng vẫn không đổi thái độ, chỉ là từ "Hàn công tử" chuyển thành "Hàn tỷ tỷ".
Thôi thì… cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa bảo tháp.
Dù sao nàng cũng đâu đòi cùng ta hôn môi ngủ chung.
25
Năm thứ hai ta tự lập môn hộ, Tống Bác qua đời.
Cũng không có gì bất ngờ, hắn đã bệnh nặng lâu ngày, vẫn không thấy chuyển biến, Tống gia từ sớm đã lan tin rằng hắn chẳng còn sống được bao lâu.
Hắn c.h.ế.t rồi, còn cuộc đời ta, mới chỉ vừa bắt đầu.
Một quả phụ trẻ tuổi, trong nhà không có trượng phu, bạc tiền tạm đủ, lại thân thiết với Hầu phủ, được nương nương ưu ái — dù chuyện hòa ly đoạn thân, tự lập môn hộ từng bị thiên hạ chê cười, cũng không cản nổi ta trở thành "bánh thơm" trong mắt thiên hạ.
Bà mối suýt nữa giẫm sập ngưỡng cửa nhà ta.
Đến cả Giang Vân Kỳ cũng giới thiệu đồng môn cho ta.
Có người thậm chí còn nhờ tới Giang Trình.
Phải, Giang Trình – chính là phụ thân ta đã đoạn tuyệt quan hệ.
Ông đích thân đến cửa khuyên ta:
"Một nữ tử, sao nhà lại có thể không có nam nhân? Dù con không nhận ta, nhưng thân là phụ thân, ta không thể mặc kệ con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ô hô, cứ như năm xưa người ném thư đoạn thân vào mặt ta không phải ông ta vậy.
Ta nhếch môi:
"Giang đại nhân sai rồi. Nhà ta không có trượng phu, nhưng không phải không có nam nhân."
Ta lập hộ riêng, chẳng phải lập Nữ Nhi quốc.
Ta vung tay, bốn đại hán vạm vỡ từ trong lao ra, côn gỗ dài trong tay chỉ thẳng vào Giang Trình.
Hai người là do Hầu phu nhân tặng, hai người là nương nương ban thưởng.
"Đánh!"
Hộ viện nhà ta, học theo giáo huấn của ta, chuyên đ.á.n.h mặt người, đ.á.n.h đến mức Giang Trình mặt mũi bầm dập, răng rơi ba chiếc.
"Nếu không sợ tổ mẫu chịu không nổi cảnh tóc bạc tiễn tóc xanh,"
ta lạnh lùng vỗ mặt hắn, "thì ngươi đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Bốn người hộ viện đồng thanh quát to, rút ra đoản đao loang loáng sáng.
Giang Trình sợ đến vãi ra quần, lăn lộn bò chạy ra ngoài.
Tin rằng sau này, ông ta không dám bén mảng đến cổng Giang phủ ta nữa.
Thọ Nhi hỏi ta:
"Sau này tiểu thư có định tuyển tế tử không? Tiểu thư nhà chúng tôi nói, nàng muốn làm đại phòng – ngoại thất."
"Nhà ai mà đại phòng là ngoại thất hả?"
Thọ Nhi mừng rỡ:
"Ý người là… tiểu thư nhà chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận làm chính thất?"
"Ta không có ý đó nha!"
Ta vội vàng xua tay.
Về sau, ta có thể sẽ tuyển tế tử, cũng có thể nuôi một tiểu bạch kiểm, ai biết được?
Duy nhất ta biết chắc:
Ta là chủ nhân của Giang phủ.
Cuộc đời của ta, do chính ta làm chủ.
-HẾT-