Giang Bất Khứ Hàn

Chương 10



Ta nói:

“Ngài yên tâm, có hòa ly thư rồi, ta bước ra khỏi Tống gia, một chữ cũng không hé ra ngoài. Còn các người xử lý con trai mình thế nào, không liên quan tới ta.”

 

Lão hồ ly nghe ta cam đoan, thở dài một tiếng:

“Thôi, nể mặt nương nương.”

 

Ông ta nhìn Tống Bác một cái.

 

Tống Bác ngoan ngoãn viết hòa ly thư, hai bản, ký tên điểm chỉ.

 

Hắn còn khẽ nói với ta:

“Tự lập nữ hộ khó hơn nàng nghĩ nhiều. Ngày sau nếu nàng không sống nổi, cứ tìm ta, ta cho nàng làm quý thiếp. Tiểu thư Hầu phủ Dư Thính Vãn thân thể yếu, sống chẳng được bao lâu, đến lúc đó trong viện của ta, vẫn là nàng làm chủ.”

 

Chậc, đại ca à, giờ này rồi mà…

Ngươi đúng là “thật lòng” với ta quá đấy.

 

Ta ôm hòa ly thư mới tinh, vui vẻ chắp tay:

“Tống công tử và thiên kim Hầu phủ hữu tình, ngày sau kết duyên, ta xin chúc mừng trước. Làm thông gia với Bác Vọng Hầu phủ, Tống gia sau này ắt lại tiến thêm một bậc, thật là đáng mừng đáng chúc.”

 

Tống phu nhân thì… bùng nổ:

“Ngươi nói gì? Cái gì kết duyên? Cái gì Hầu phủ? Thằng súc sinh này dám hạ độc mưu sát mẹ ruột, tội ác tày trời, đ.á.n.h c.h.ế.t còn nhẹ!”

 

“Phu nhân!” — vẫn là Tống đại học sĩ có tầm nhìn xa:

“Chẳng phải là bà không trúng độc đó sao? Chúng ta phải nhìn xa một chút chứ.”

 

Ông ngầm ý bảo Tống phu nhân để sau này tính Tống Bác, nhưng Tống phu nhân trong cơn giận dữ lại không hiểu, hai người cãi nhau.

 

Tống Bác ở bên cạnh vừa khóc vừa khẩn khoản, nói mình vì yêu mà hận.

 

Ta ngồi một bên xem kịch, còn thêm dầu vào lửa:

“Phu nhân, về sau phải bảo trọng nha.”

 

Tống phu nhân vung tay cào một vệt trên mặt Tống đại học sĩ.

 

Đang xem vui như hội, thì bên ngoài báo có một cô nương tới, tự xưng là nha hoàn Thọ Nhi của Bác Vọng Hầu phủ.

 

Tống Bác lập tức chỉnh lại y phục, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu:

“Phụ thân, Thọ Nhi là đại nha hoàn bên Thính Vãn, chắc chắn là nàng nhớ con, phái Thọ Nhi đến thăm.”

 

23

 

Nhưng Thọ Nhi không tìm Tống Bác, mà đến gặp Tống đại học sĩ.

 

“Tống đại nhân, tiểu thư nhà chúng tôi nhắn: làm ơn quản lệnh lang của ngài, ba ngày hai bữa lại chạy lên ôn tuyền trang quấy rầy tiểu thư, nàng phiền c.h.ế.t rồi.”

 

“Nếu không phải nể mặt Tống đại nhân, sớm đã bảo người đ.á.n.h hắn ra ngoài rồi.”

 

“Tống đại nhân nếu ngay cả con trai mình cũng không quản được, tiểu thư chỉ còn cách nhờ Hầu gia ra mặt. Lúc đó e ngay cả Tống đại nhân cũng vạ lây.”

 

Sắc mặt Tống đại học sĩ trở nên cực kỳ khó coi.

 

“Không thể nào.” — Tống Bác mặt xám như tro, rơi vào nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Hiển nhiên hắn đã biết: mất đi giá trị liên hôn, ở Tống gia hắn chẳng khác nào một kẻ c.h.ế.t.

 

“Phụ thân chớ nghe con nha đầu này nói bậy!”

 

“Ai? Ai xúi ngươi đến phá quan hệ của ta và Thính Vãn?”

 

“Thính Vãn rõ ràng nói, cả đời này không lấy ai ngoài ta, hận không thể lập tức thay Giang thị làm chính thất, ngươi đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ!”

 

Thọ Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng ấy không phải muốn thay Giang thị, mà là muốn thay ngài.”

 

Ta vô tình nghe lọt một câu:

“…”

 

Tống đại học sĩ xin lỗi, nói Tống Bác bị điên, từ nay về sau quyết không để hắn xuất hiện trước mặt Dư Thính Vãn nữa.

 

“Phụ thân đừng tin ả… ta muốn gặp Thính Vãn… ta muốn gặp Dư Thính Vãn…”

 

Tống Bác trông như thật sự phát điên, vùng vẫy trong tay đám gia đinh.

 

“Thật quá mất mặt.” — Tống đại học sĩ lạnh giọng.

 

Ta tiễn Thọ Nhi ra ngoài, cẩn thận hỏi:

“Tiểu thư nhà các người… biết ta là nữ rồi sao?”

 

Thọ Nhi đáp:

“Tôi cũng vừa mới biết. Tiểu thư nói vốn đã biết người là nữ tử. Tiểu thư bảo điều đó không quan trọng, nàng thích chính con người của người, nam hay nữ đều không liên quan.”

 

Ta:

“Ha ha…”

 

Bỗng nhiên… sao ta lại thấy có một dự cảm chẳng lành thế này?

 

24

 

Ta thỉnh Tống đại học sĩ viết cho phụ thân ta một phong thư.

 

Tống đại học sĩ mang tâm báo thù riêng, trong thư mắng cha ta dạy con gái không nghiêm, nói ta hành vi vô lễ, bất kính với trưởng bối, lại rằng Tống gia miếu nhỏ không dung nổi tượng Phật lớn như ta, còn nói Tống Bác đã đoạn tuyệt với ta, thậm chí đe dọa sẽ dâng tấu lên bệ hạ để tố tội một con tôm nhỏ như cha ta.

 

Một phen khiến phụ thân ta sợ đến hồn phi phách tán, tức tốc đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta.

 

Hòa ly thư đã có, thư đoạn thân cũng đã có, nhà cửa sớm chuẩn bị thỏa đáng, ta lập tức trình quan phủ đơn xin lập hộ riêng. Nhờ có người trên nâng đỡ, lại thêm đủ điều kiện, phê duyệt rất nhanh chóng được thông qua.

 

Chọn ngày lành tháng tốt nhập trạch, ba gian nhà viện sâu, giữa tiếng pháo vang trời, ta treo lên biển hiệu mới: "Tướng môn – Giang phủ".

 

Giang phủ, tức phủ của Giang Khứ Hàn.

 

Bút tích đề biển do chính tay nương nương ngự bút, kẻ qua người lại, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi.

 

Tổ mẫu miệng mắng tay mang, đem không ít đồ tốt đến cho ta.

 

Những ngày gần đây, bà ngày ngày ở nhà đ.á.n.h nhi tử, cầm gậy đuổi theo cha ta mà chửi:

"Cái thứ gì đâu không biết, ngủ một giấc dậy, cháu gái đích trưởng tôn của ta đã chẳng còn là người nhà nữa rồi!"

 

Mắng cha ta xong, bà lại quay sang mắng tổ phụ:

"Năm xưa bảng vàng tuyển rể, bắt được cái loại như ông, nên mới sinh ra cái thứ vô dụng như vậy!"

 

Ta âm thầm tự lập môn hộ, vốn dĩ bà cũng định mắng ta thêm cho đủ bộ.

 

Ai ngờ khi bà đi một vòng khắp tiểu viện ta đã bày biện, tham quan cả gian phòng ta dành riêng cho bà, đột nhiên hứng khởi mà nói:

"Ta phải hòa ly với tổ phụ ngươi, chuyển qua sống cùng ngươi mới được!"

 

Song cuối cùng tổ mẫu không thật sự hòa ly, dù sao bà cũng tuổi cao, con cháu đầy nhà, nếu dọn ra ở cùng đứa cháu gái đã đoạn thân với gia tộc, e rằng thể diện cha ta và tổ phụ đều chẳng giữ nổi.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nghe nói cha ta, tổ phụ và kế mẫu ba người cùng quỳ, nước mắt lưng tròng van xin tổ mẫu, bà mới miễn cưỡng buông bỏ ý định ấy.

 

Sau đó, bà lén bảo ta:

"Chỉ cần bọn họ dám trái ý ta nửa phần, ta sẽ lại ầm ĩ đòi hòa ly, dọn sang ở với ngươi!"