Giang Liên Liên

Chương 3



Nói rồi hắn khom người xuống.

Ta có chút ngại ngùng: "Thôi đi tướng công, thiếp vẫn tự đi được mà."

"Mau lên đi, bằng không ta sẽ bế nàng về đấy."

Hắn kiên quyết như vậy, ta cũng không từ chối nữa, liền nằm sấp lên lưng hắn.

An Nguyên Kỳ thân thể cường tráng, vai lưng rộng lớn, khiến người ta an tâm vững chãi một cách khó hiểu.

Hắn cõng ta đi trên con đường nhỏ vùng ngoại ô, bốn bề vắng bóng người, nhẹ giọng dỗ dành ta: "Phu nhân, tối nay ta sẽ chú ý hơn."

Nói xong, tai hắn hơi đỏ. Ta úp mặt vào cổ hắn, má nóng bừng.

"Đừng nói nữa, ngại c.h.ế.t đi được."

Ba ngày hồi môn, chúng ta đến Lý gia ở An Dương, kế hoạch là từ An Dương trực tiếp trở về Kinh Thành.

Tiểu thư Tú Nghiên đến gặp ta, nắm tay ta hỏi: "Liên Liên, tên thợ mổ heo đó đối xử với muội có tốt không, có ức h.i.ế.p muội không?"

Ta lắc đầu: "Tiểu thư yên tâm, hắn đối xử với muội rất tốt."

"Nha đầu ngoan, để muội chịu khổ rồi. Muội yên tâm đi, đợi sau này ta xuất giá, nếu muội sống không tốt, ta sẽ cho tên thợ mổ heo đó một khoản tiền, rồi đón muội về sống bên cạnh ta."

Ta cùng tiểu thư lớn lên cùng nhau. Nàng tính tình hiền lành, dù là chủ tử cao quý, nhưng lại đối xử với ta rộng lượng, không hề có thái độ bề trên.

Lúc nàng ấy đọc sách học chữ, luôn tiện thể dạy ta viết tên mình. Nàng nói: "Liên Liên, nữ tử thông văn biết chữ mà có thể hiểu đại nghĩa, ấy là người hiền lương. Tước Nhi bọn chúng không có cơ hội này rồi, muội đã có cơ hội học chữ bên cạnh ta, nhất định phải học hành chăm chỉ nhé."

Tính ra ta cũng biết đọc biết viết. Đây có lẽ cũng là lý do phu nhân chọn ta thay tiểu thư xuất giá.

Không ai hiểu tiểu thư hơn ta, ta có thể đóng vai nàng rất tốt.

Lão gia và phu nhân đã trải sẵn đường cho tiểu thư rồi. Sau này khi xuất giá, nàng sẽ đổi một cái tên, sẽ lấy thân phận là con gái nuôi của Lý gia mà xuất giá.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, Lý gia là thanh lưu, tuyệt đối sẽ không có chuyện từ bỏ hôn ước cũ này.

Chúng ta ở Lý gia một ngày, ta và phu nhân "tình mẫu tử sâu nặng", ai cũng không thể bắt bẻ được.

Chỉ là ngày rời đi đó, trong đám người tiễn đưa có thư sinh Lâm Tư Nhuận kia.

Chuyện thay gả, không thể giấu hắn được.

Khi ta còn là nha hoàn, thường xuyên nhận lời tiểu thư gửi đồ cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Tư Nhuận là học sinh xuất sắc nhất của Thu Sơn Thư viện, lại có gia cảnh rất tốt.

Khi hắn tham gia kỳ thi Phủ thí, đúng vào mùa đông, tiểu thư đích thân làm cho hắn một đôi bảo vệ đầu gối.

Lúc ta mang đến, hắn đang tựa vào lan can chạm khắc của thư viện, lấy một quyển sách che mặt, ngửa mặt ngủ.

Ta gọi hắn Lâm công tử, hắn giơ tay dời cuốn sách đi, mắt vẫn còn ngái ngủ, thần sắc lười biếng, đến cả giọng nói cũng lười nhác.

"Tiểu Liên Liên, muội lại phá giấc mộng đẹp của ta rồi."

Vì thường xuyên đưa đồ, ta và hắn cũng coi như quen thuộc. Thế là ta đưa đôi bảo vệ đầu gối cho hắn, than thở một câu: "Sắp đến kỳ Phủ thí rồi, người khác đều đang đọc sách, riêng công tử lại đi ngủ."

Hắn khẽ mỉm cười, vô cùng rạng rỡ: "Phủ thí mà thôi, bản công tử nhắm mắt cũng có thể thi đậu."

Hắn luôn khoác lác như vậy, nhưng dường như lại không có gì sai. Sự thật chứng minh hắn quả thực rất lợi hại.

Tiểu thư nói hắn đã là Tiến sĩ đệ nhất bảng rồi, vốn dĩ có thể trực tiếp làm quan, nhưng hắn kiêu căng ngạo mạn, gia cảnh cũng tốt, không vội vã làm quan, định thi lại một lần nữa.

Lâm Tư Nhuận nói: "Với dung mạo như bản công tử đây, không giành được danh xưng Thám hoa, nhất định sẽ không bỏ qua."

Từ xưa đến nay đa phần nữ tử chú trọng dung mạo, trong nam giới, loại người quý trọng nhan sắc như hắn cũng là độc nhất vô nhị.

Nhưng không ai cảm thấy kỳ lạ, Lâm Tư Nhuận sinh ra đã cực kỳ tuấn tú, mày mắt xinh đẹp, môi đỏ răng trắng.

Ngày nào đó Thám hoa du phố, dường như là lẽ đương nhiên.

Nếu không thì lão gia phu nhân cũng sẽ không hao tâm tổn trí muốn gả tiểu thư cho hắn.

Ngày đó ta nhận lời tiểu thư mà đến, ngón tay hắn vuốt ve đôi bảo vệ đầu gối, ánh mắt linh hoạt, hỏi ta: "Muội làm sao?"

Ta lắc đầu: "Tiểu thư làm đó."

Hắn "ồ" một tiếng: "Vậy muội tranh thủ làm cho ta một đôi đi."

"Tại sao?"

Hắn tiến lại gần ta, đôi mắt đen láy: "Tiểu thư nhà muội cao quý, đôi bảo vệ đầu gối nàng làm tự nhiên cũng cao quý. Hay là muội làm cho ta thêm một đôi nữa, chứ cái này ta không nỡ dùng."

Ta không để ý đến hắn. Ta là người hầu của Lý gia, chứ đâu phải người hầu của nhà hắn.

Nhưng sau đó, ta vẫn làm đôi bảo vệ đầu gối đó.

Vì sau khi ta thuật lại lời đó cho tiểu thư, nàng rất vui vẻ, bảo ta làm thêm một đôi nữa cho hắn như hắn đã nói.

Hắn luôn kiêu ngạo tự mãn như vậy, gây thêm phiền phức cho người khác.