Giang Liên Liên

Chương 4



Ngày trở về Kinh Thành đó, An Nguyên Kỳ đỡ ta lên xe ngựa. Ta nhìn về phía đám người tiễn đưa, lại bất ngờ nhìn thấy hắn.

Vị công tử áo trắng như tuyết, không vương hạt bụi, trong mắt có vài phần ý cười khó hiểu.

Đây là đang thương hại ta gả cho một tên thợ mổ heo sao?

Ta không để ý đến hắn, rèm xe được kéo xuống, xe ngựa chầm chậm khởi hành.

Trên đường đi, An Nguyên Kỳ nắm tay ta. Lòng bàn tay hắn rất thô ráp, có nhiều vết chai, nhưng cũng rất rộng rãi, lại ấm áp.

Hắn ta hẳn là đã chịu nhiều khổ cực, mổ heo bán thịt ở Kinh Giao đâu phải chuyện dễ, nghe nói việc kinh doanh ở hoàng thành cạnh tranh rất gay gắt. Phu nhân xem thường hắn, người nhà quyền quý bọn họ làm sao biết được cuộc sống không dễ dàng? Chuyến này đến Lý gia, hắn đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật hậu hĩnh, cộng thêm sính lễ trước đó, chắc hẳn đã vét sạch của cải trong nhà rồi. Khi ta xuất giá, Lý gia cũng cho ít đồ hồi môn, nhưng không nhiều. Sống phải biết tằn tiện, ta nói: "Tướng công, nhà chúng ta chắc cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng kiếm tiền, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn thôi."

Hắn lại cười, vẻ mặt rất vui, sung sướng không kìm được kéo ta vào lòng, cằm tựa vào cổ ta, nhồn nhột. "Liên Liên, đi theo ta sẽ không để nàng phải ăn cám nuốt rau đâu."

Sau này, khi đứng trong Bình Tây Đại tướng quân phủ, ta mới vỡ lẽ sự tự tin của hắn đến từ đâu.

Ta hoảng sợ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An Nguyên Kỳ lại chính là Bình Tây Đại tướng quân do đích thân Thánh thượng bổ nhiệm – An Trình. Danh tiếng của vị tướng quân này, dù ở tận An Dương chúng ta cũng từng nghe qua.

Nghe đồn, năm Thiên Khải thứ năm, có một thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa, g.i.ế.c địch vô số ở Tây Bắc Quân doanh, từ một binh sĩ vô danh từng bước leo lên chức hiệu úy.

Lúc đó tân đế đăng cơ năm năm, vừa bình định xong các bè phái nội loạn, bên ngoài thì thế lực Hàn Vương phương Bắc lớn mạnh, man di du mục không ngừng quấy nhiễu. Hoàng đế đích thân cầm quân, chiến trường hiểm nguy, nhiều lần được vị hiệu úy trẻ tuổi này cứu. Sau này hắn trở thành tâm phúc của Hoàng đế, nhiều lần được trọng dụng.

Năm Thiên Khải thứ mười bốn, Hàn Vương bị tru diệt, các dân tộc du mục bị đánh đuổi. Vị tướng quân lập được công lao hiển hách đó tên là An Trình, cái tên do Hoàng đế đích thân ban tặng. "Trình" – lấy từ ngọc hốt mà đế vương sử dụng. Sau khi chiến sự bình định, Hoàng đế muốn ban hôn cho Bình Tây tướng quân, nào ngờ An Trình thẳng thắn nói rằng trong nhà từng có một hôn ước cũ, là do cha mẹ sắp đặt, không tiện từ hôn. Thế là mới có chuyến đi An Dương này.

Biểu đệ Triệu Ngọc Ninh cũng chẳng phải người thường, mà là công tử nhà Thị lang Bộ Công. Hắn ta là một tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, sau khi theo đến An Dương cầu hôn, biết Lý gia đã nhờ người dò la An Nguyên Kỳ, liền tự ý sắp đặt cho An Nguyên Kỳ một thân phận đồ tể.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Theo lời hắn ta thì: "Biểu huynh với địa vị như hôm nay, biết bao công chúa khuê nữ đang chờ gả, nếu trực tiếp cưới Tiểu thư Lý gia chẳng phải quá hời cho bọn họ sao? Dù sao nhà họ cũng muốn dò la, chi bằng chúng ta cứ xem thử nếu huynh là đồ tể, Lý gia còn có chịu gả con gái qua không."

Cuộc thử thách này, An Nguyên Kỳ không bày tỏ ý kiến. Thực ra hắn và Lý Tú Nghiên lúc nhỏ cũng chỉ gặp mặt một lần, hoàn toàn là hai người xa lạ, đối với vị hôn thê, đương nhiên cũng có sự trông đợi và kỳ vọng. Điều đáng mừng là Lý gia đã vượt qua thử thách, Lý Tú Nghiên cũng đã vượt qua thử thách. Hắn thì vui mừng rồi, còn ta thì suýt c.h.ế.t khiếp.

Bình Tây tướng quân phủ uy danh lẫy lừng, cửa chính sơn son đỏ rực, tấm biển gỗ kim tơ nam mộc cao ngất, ta lập tức mềm cả chân. An Nguyên Kỳ đỡ lấy ta, xoa nhẹ mặt ta, cười nói: "Phu nhân thứ lỗi, không phải cố ý che giấu, khi về ta đã thỉnh tội với nhạc phụ nhạc mẫu, bẩm rõ thân phận rồi."

 Chẳng trách, khi từ Lý gia về Kinh thành, lúc tiễn biệt ở cửa, sắc mặt lão gia và phu nhân lại trắng bệch như vậy. Lúc đó ta còn kinh ngạc vì họ diễn cảnh chia ly quyến luyến chân thật đến thế. Nghĩ kỹ lại, An Nguyên Kỳ khí độ phi phàm, dáng vẻ phong nhã, nào có chút nào giống đồ tể chứ? Mà ta lại ngốc nghếch cho rằng những bộ y phục hắn cố ý sắm sửa là vì sĩ diện, để lại ấn tượng tốt cho nhà vợ.