Giang Liên Liên

Chương 5



Giờ thì rắc rối lớn rồi. Nếu hắn là đồ tể, lừa dối chút đỉnh cũng qua, ta có tự tin lừa gạt hắn cả đời. Nhưng hắn lại là một tướng quân được Hoàng đế trọng dụng, hậu quả của việc lừa dối rất nghiêm trọng, hơn nữa ta không có tự tin có thể giấu được mãi.

Nơm nớp lo sợ mấy ngày, ta lén gửi thư về Lý gia, hỏi cách bổ cứu. Ý của ta là đón Tú Nghiên tiểu thư đến Kinh thành, cứ nói nàng mấy tháng trước mắc bệnh nặng, ở trong khuê phòng thân thể yếu ớt hôn mê, nên mới có chuyện nha hoàn thay gả.

Qua thời gian chung sống này, ta cho rằng An Nguyên Kỳ bản tính thuần lương, dù trong lòng có nghi ngờ cũng sẽ không nói gì nhiều, huống hồ Tú Nghiên tiểu thư lại xinh đẹp như hoa, dịu dàng đáng yêu, hắn hẳn sẽ thích nàng. Còn về phần ta, lui xuống làm thiếp cho hắn, chắc hắn cũng sẽ không từ chối.

Lão gia và phu nhân lại có tính toán khác, cách rất lâu sau mới hồi âm. Trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ – "A Nghiên con yêu, đừng lo nghĩ việc nhà, mong con ở Kinh thành mọi việc thuận lợi, vì rể phân ưu, quản gia chủ sự, phải nhớ vạn sự tuần tự tiệm tiến, từ từ mà làm."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phải nhớ vạn sự tuần tự tiệm tiến, từ từ mà làm. Ta thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy chuyện nên giải quyết sớm, càng kéo dài càng rắc rối. Nhưng lão gia và phu nhân tự có sắp xếp riêng, ta cũng chỉ có thể tạm thời đóng tốt vai tiểu thư, từ từ mà làm vậy. Chỉ là, khi đối mặt với An Nguyên Kỳ, gánh nặng tâm lý đặc biệt nặng nề.

Công bằng mà nói, ta sống trong phủ tướng quân cực kỳ thoải mái. Một đống hạ nhân hầu hạ, nằm trên sập mềm, thắp đèn trường minh, gấm vóc thức ăn ngon lành, vô cùng tự tại.

Trong phủ người ít, chỉ có ta và An Nguyên Kỳ là hai chủ tử. Trong số hạ nhân nam bộc chiếm đa số, lác đác vài nữ tỳ, ai nấy đều trông rất hợp với gia phong phủ tướng quân – cao to vạm vỡ, khó phân biệt trai gái.

Chỉ có một người tên A Tử là ngoại lệ, dung mạo thanh lệ đáng yêu, dáng người uyển chuyển. A Tử nguyên là một nhạc kỹ, tinh thông âm luật, là người của nhạc phường trong cung. Vì dung mạo xinh đẹp được Hoàng đế để ý, ban cho An Trình. Dù là do Hoàng đế ban thưởng, nhưng hắn hình như không thích, chưa từng thu dùng, sau khi vào phủ chỉ làm một nha hoàn bình thường.

An Nguyên Kỳ nói, hắn chỉ chạm qua một mình ta. Với thân phận của hắn mà nói, đây quả là một chuyện hiếm thấy. Mới cưới không lâu, niềm vui phòng the, đã nếm được mật ngọt, hắn luôn say mê không biết chán, tràn đầy sức sống. Lúc cơ thể không tiện, ta nói: "Hay là tướng công nạp thêm vài phòng thiếp đi, chọn mấy người dung mạo tốt?"

Hắn thong dong nhìn ta: "Ai cũng nói nữ tử hay ghen, sao phu nhân lại hào phóng đến vậy?" "Gia đình ở Kinh thành, những nhà quyền quý bình thường ba vợ bốn thiếp là chuyện hết sức phổ biến, tướng công với thân phận như vậy, chỉ có một mình thiếp, sẽ bị người ta cười chê." Ta thẽ thọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn bật cười: "Cười chê cái gì?" "Cười chê trong phủ tướng quân có một con hổ cái son phấn..." Giọng ta cực khẽ, nhưng hắn lại sảng khoái bật cười thành tiếng, không khách sáo ôm mặt ta, chụt một cái. "Phu nhân không cần đa lo nghĩ, vi phu không bận tâm những chuyện này, nếu nàng thật sự là một con hổ cái son phấn, người khác cũng không dám nói gì nhiều đâu." Hắn nói xong, lại ghé tai vuốt ve ta, cười khẽ: "Chuyện đó, làm cùng phu nhân mới thấy khoái lạc, ta không cần những nữ nhân khác."

 

 

…………

 

 

Ta đỏ bừng mặt, cố ý không nhìn hắn, nhưng hắn lại là một người thẳng thắn, cứ nhất định phải bẻ mặt ta lại, ghé sát mắt đối mắt với ta, ánh mắt sâu thẳm. "Mặt đỏ rồi à? Có gì mà ngại chứ, chúng ta là phu thê, bất cứ chuyện thân mật nào cũng đều có thể làm, phu nhân không cần xấu hổ."

"Ôi chao, tướng công đừng nói nữa."

"Ta cố tình muốn nói đấy." "……" "Liên Liên, kết tóc se tơ thành phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ, ta mong được cùng nàng bạc đầu giai lão, trọn đời này, ta không phụ nàng, nàng cũng đừng phụ ta." Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn kiên nghị mà sâu thẳm, khiến lòng ta khẽ run lên.

Cảm động là thật, nhưng hoảng sợ cũng là thật. Ta là người quen tự trải đường cho mình, vốn nghĩ để hắn nạp thiếp, thêm nhiều nữ nhân vào phủ tướng quân, khuấy đục một hồ nước, tôm tép nhỏ mới dễ về đúng chỗ. Hắn càng một lòng một dạ vùi đầu vào ta, e rằng sau này càng khó chấp nhận sự dối lừa từ người đầu gối tay ấp. Lòng người là vậy, càng quan tâm, càng để bụng. Mũi ta cay xè, An Nguyên Kỳ vì sao lại là tướng quân chứ, nếu hắn thật sự là một đồ tể thì tốt biết bao.