Ta từ nhỏ đã được định sẵn hôn ước với Chu Cảnh Dạ.
Kinh Thành đồn rằng, Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ âm u hiểm độc, tàn nhẫn hung bạo, là một ác quỷ nổi danh khắp nơi.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, tim ta liền loạn nhịp, tay chân run rẩy.
Ngay cả nha hoàn trung thành nhất của ta cũng giục giã ta mau chóng bỏ trốn.
Thế nhưng đúng vào ngày trốn hôn, ta lại đột nhiên nhìn thấy mấy dòng chữ hiện lên trước mắt.
“Con gái ơi đừng mà, nếu con chạy rồi, nha hoàn của con sẽ khoác áo cưới thay con gả cho Chu Cảnh Dạ.”
“Con sẽ bị cái tên họ Vệ nghèo kiết xác kia giam cầm trong ngôi nhà cũ nơi thôn dã, hầu hạ bà mẹ què chân của hắn.”
“Cuối cùng còn mắc trọng bệnh, thuốc thang vô hiệu, c.h.ế.t không kịp cứu chữa.”
“Chọn Chu Cảnh Dạ đi, hắn có sức, có bản lĩnh, đêm nào cũng hoan ái cuồng nhiệt, cũng sướng lắm đấy.”
Đêm nào cũng hoan ái cuồng nhiệt?
Ta nghẹn họng không nói nên lời.
1.
Nha hoàn Bích Đào nhét bọc hành lý vào tay ta.
“Đêm nay giờ Tý, công tử họ Vệ sẽ đưa tiểu thư rời kinh, như vậy tiểu thư sẽ không phải gả cho ác quỷ kia nữa.”
Ta theo bản năng mở miệng hỏi: “Ngươi không cùng ta đến Chương Châu sao?”
Bích Đào ngẩn ra: “Nô tỳ tất nhiên phải ở lại trong phủ, giúp tiểu thư trốn thoát, kéo dài thời gian.”
Dòng chữ lơ lửng trong không trung vẫn tiếp tục hiện ra:
“Cười c.h.ế.t mất, nha hoàn này rõ ràng là luyến tiếc những ngày tốt đẹp ở phủ Tế tửu, lại còn lừa tiểu thư nhà mình đi vào con đường cụt không lối về.”
“Chu Cảnh Dạ vốn có thể tìm được nàng ấy, chính vì Bích Đào cố ý chỉ sai đường, mới dẫn đến bi kịch sinh ly tử biệt giữa hai người.”
“Vụ hắc hóa sau này cũng bởi vì bạch nguyệt quang c.h.ế.t rồi, mới sinh ra ý nghĩ đồng quy vu tận với kẻ thù, đúng không?”
“Thật đáng thương cho Giang Doanh, một thiên kim tiểu thư nhà quan lớn, cuối cùng lại bị lão phụ nhân lòng dạ đen tối họ Vệ hành hạ đến chết.”
“Đợi đến khi Chu Cảnh Dạ tìm được, t.h.i t.h.ể Giang Doanh đã sớm bị nhà họ Vệ tiêu hủy không còn dấu vết.”
Những hàng chữ lơ lửng giữa không trung khiến ta tức khắc nổi da gà.
Bọc hành lý trong tay như thiêu đốt da ta: “Chuyện đi Chương Châu không vội, để ta nghĩ lại đã.”
Bích Đào kinh ngạc nhìn ta một cái, lông mày cong xinh đẹp dựng ngược lên: “Tiểu thư, nô tỳ đã nhờ người dò la rồi, vị hôn phu kia của người, Chu Cảnh Dạ, hiện đang uống rượu ở Điêu Hoa Lâu.”
Bích Đào tức giận nói:
“Cái nơi Điêu Hoa Lâu đó là chỗ nào chứ? Chính là thanh lâu nơi hoa lệ phong trần của Thượng Kinh! Trong kinh đồn rằng hắn có người tình ở đó, người còn chưa gả qua, hắn đã công khai bao dưỡng ngoại thất.”
Trước khi những dòng chữ kỳ quái đó xuất hiện, ta vẫn luôn tin tưởng lời của Bích Đào.
Dù sao chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm còn hơn cả chủ tớ bình thường.
Ta đứng dậy, cong môi cười:
“Ta phải tận mắt chứng kiến hắn hoang đường thế nào, mới có thể đưa ra nguyên do hợp lý với phụ thân để bàn chuyện hủy hôn.”
Bích Đào ra vẻ hận rèn sắt không thành thép, lẩm bẩm một câu: “Kiểu cổ hủ ngoan cố như lão gia, tất nhiên sẽ không đồng ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Ta để Bích Đào ở lại phủ, chọn vài hộ vệ đi theo cùng ta ra phố.
2.
Kỳ thực, ta và Chu Cảnh Dạ cũng xem như quen biết từ thuở thiếu thời.
Nhưng hiện tại, ta chẳng hiểu gì về hắn cả.
Chỉ có thể từ những lời đồn trong Kinh Thành mà nghe được vài điều rời rạc, nói rằng Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn cay độc.
Cho dù xét ở trường hợp xấu nhất, nếu hiện giờ hắn thực sự có người trong lòng, ta cũng không muốn phá hủy mối lương duyên của người khác.
Không ngờ, Chu Cảnh Dạ thực sự đang ở Điêu Hoa Lâu.
Bà chủ Điêu Hoa Lâu đánh giá gương mặt bị khăn che của ta.
“Cô nương là… đến tìm người sao?”
Ta lấy một cây trâm vàng từ trong tay áo ra, nhét vào tay bà ta, hỏi điều muốn biết.
Bà ta nhìn quanh bốn phía, vuốt ve cây trâm một hồi lâu mới cười khẽ, hạ giọng nói, “Chu đại nhân quả thực đang ở Điêu Hoa Lâu ta, cô nương cứ vào tìm, nhưng đừng nói là ta để cô nương vào.”
Có tiền thì sai quỷ khiến ma.
Ta thành công bước vào.
Thế nhưng khi đứng trước gian phòng bà chủ đã nói, ta lại do dự.
Từ nhỏ trí tưởng tượng của ta đã rất phong phú.
Nếu lát nữa đụng phải thứ gì không nên thấy thì phải làm sao?
Chiếc khăn tay trong tay bị ta vặn xoắn hết lần này đến lần khác.
Nếu cảnh tượng bên trong quá mức xuân sắc, thì ta nên lập tức tỏ vẻ đau khổ bàng hoàng, hay nên giả bộ tức giận không thể tin nổi?
Đúng lúc ta còn đang do dự, cánh cửa đột ngột mở ra.
Tình hình bên trong ta chưa kịp thấy gì, vì người mở cửa chính là Chu Cảnh Dạ.
Hắn tựa vào khung cửa, gương mặt trắng bệch đến mức quá đáng, sống mũi cao thẳng, phía trên là đôi mắt đen như mực.
Cảnh trong phòng bị hắn che khuất hoàn toàn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn — không nghi ngờ gì, nếu đôi mắt kia thật sự nhìn vào ai, có thể khiến cả hồn người ta lay động.
Hắn cũng bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt còn lạnh lùng hơn.
“Ta… ta là…” Ta đang nghĩ nên mở lời thế nào.
Chu Cảnh Dạ lại đi trước một bước: “Giang tiểu thư, là thiên kim khuê các, sao lại tới nơi như thế này?”
Trong lòng ta khinh bỉ — thì ra hắn cũng biết Điêu Hoa Lâu là chốn không đứng đắn.
Quả thật, ta cũng chẳng muốn đến nơi này để chặn hắn.
Nhưng nếu để Chu Cảnh Dạ chủ động đề xuất từ hôn, phụ thân nhất định sẽ không phản đối.
Nghĩ đến đây, ta lấy hết dũng khí: “Ta tới tìm ngươi.”
Hắn sững sờ, một lúc sau vẫn không nói gì, chỉ siết chặt khớp ngón tay đang đặt trên khung cửa.