Dòng chữ lơ lửng trong không trung lại nhảy nhót ríu rít.
“Cười c.h.ế.t mất, anh trai phản diện lại còn thuần khiết nữa cơ.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Đây chính là sức hút của bạch nguyệt quang đấy, dù che mặt, Chu Cảnh Dạ vẫn nhận ra nàng ngay.”
“Người ta là người chuyên gia nhìn mặt đấy, anh trai phản diện vẫn chưa hắc hóa, đôi này rất đáng yêu nha.”
Nếu không có những dòng chữ này nhắc nhở, ta còn chưa nhận ra — mặt ta hiện giờ vẫn bị khăn che khuất.
Vậy mà Chu Cảnh Dạ làm sao nhận ra được?
Ta rũ mắt, giọng có chút run: “Ngươi đang dùng bữa với ai?”
Vừa thốt ra, ta liền bị chính mình làm nghẹn.
Nam tử bình thường đến nơi như thế này, chẳng phải là để vui thú thì còn vì cái gì?
Chu Cảnh Dạ hơi nhíu mày, mím môi đáp: “Đồng liêu.”
Hắn vậy mà lại dám nói dối trắng trợn?
“Tại sao… lại chọn ở đây?”
“Công vụ.”
Từ đầu đến cuối, đôi mắt của Chu Cảnh Dạ vẫn điềm tĩnh như nước.
Nói dối mà lời lẽ ngắn gọn súc tích, sắc mặt vẫn không hề đổi.
Ta thầm cảm thấy có chút khâm phục.
Chắc hắn cũng chán ghét cái hôn ước do phụ mẫu định đoạt, nên mới không thèm viện ra lý do nào hợp tình hơn.
Ta siết chặt khăn trong tay, làm ra vẻ đã hiểu rõ.
“Vậy ta không quấy rầy nhã hứng của đại nhân nữa, ta sẽ chờ ngươi ở trà lâu gần đây.”
Điêu Hoa Lâu không phải nơi thích hợp để bàn chuyện từ hôn.
Nếu để kẻ có ý xấu nghe được, lại khiến phụ thân mất mặt.
Ta tự cho rằng lời này rất hợp tình hợp lý.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh côn đao đeo bên hông Chu Cảnh Dạ không biết từ lúc nào đã nằm trong tay hắn.
Vỏ đao nghiêng tới, vừa hay chặn ngang cổ ta.
Hắn khẽ cười: “Tiểu thư không tin?”
Toàn thân ta cứng đờ.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Không biết chén của ai rơi xuống đất, vang lên một tiếng động lớn, ta cùng đám Cẩm Y Vệ bên trong đều ngây ra.
Hắn không sao.
Người gặp chuyện là ta.
Chu Cảnh Dạ dường như nhận ra điều gì đó, quay mặt sang chỗ khác, ho khan hai tiếng, thanh đao trong tay cũng không biết lúc nào đã được hắn thu hồi.
Giọng nói vừa rồi trong trẻo trầm thấp, khiến người nghe ngứa ngáy cả lòng.
Những dòng chữ lại bắt đầu hiện ra.
“Chậc chậc, còn giả vờ không biết gì, giờ thì ho đi, vừa nãy không ho, giờ trước mặt Giang Doanh lại ho.”
“Đáng tiếc Giang Doanh là cô nương thẳng tính, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc cho mình chút nào.”
“Ngươi… không khỏe sao?”
Ta nhíu mày, đưa khăn trong tay cho hắn.
Có người kịp thời giải thích.
“Đại nhân nhà ta mấy hôm trước khi thi hành công vụ bị thương, lại không chịu tìm thầy chữa trị, nên mới kéo dài đến giờ.”
Người nọ làm ra vẻ đau lòng.
Ta kinh ngạc, nhớ lại dạo vụ giám sát của Cẩm Y Vệ gần đây, Thượng thư bộ Hộ bị tịch thu nhà cửa.
Chẳng lẽ khi Chu Cảnh Dạ dẫn người đi khám xét, bị phản kháng quá kịch liệt, nên mới bị thương?
Chu Cảnh Dạ ung dung chắn tầm mắt của người phía sau lại.
Hắn không nhận chiếc khăn tay mà ta đưa.
“Xin lỗi, gần đây ta phụ trách một vụ án liên quan đến Điêu Hoa Lâu, những việc khác không tiện tiết lộ.”
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Cảnh Dạ theo ta rời khỏi đó, cùng ta lên xe ngựa.
Trong xe không có ai khác, ta tháo khăn che mặt xuống, nhẹ giọng nhìn hắn, nói:
“Ta nghĩ Chu đại nhân hẳn là không có tình ý gì với ta, chi bằng chúng ta thôi hôn sự tại đây đi.”
Mi mày tuấn tú của Chu Cảnh Dạ lập tức trầm xuống.
Cảm giác tĩnh lặng từng chút một bao phủ khoang xe chật hẹp.
Thanh âm của ta nhỏ như muỗi: “Nếu có thể, ta mong đại nhân có thể đích thân đến Giang phủ, nói rõ chuyện từ hôn với phụ thân ta.”
“Hửm? Ta còn tưởng tiểu thư đã làm ầm ĩ đủ rồi, bước tiếp theo hẳn là dùng thủ đoạn càng thê thảm hơn để ép Giang bá phụ phải thuận theo.”
Ta không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Chu Cảnh Dạ sao có thể biết được, ta từng vì chuyện hủy hôn mà gây náo loạn?
Hắn khẽ cười: “Không đúng sao?”
Ta không đáp, chỉ khẽ ho một tiếng, dù sao hình tượng bên ngoài của ta luôn là ôn nhu nhã nhặn, khiêm cung lễ độ.
Con gái của Tế tửu Quốc Tử Giám, dung mạo tài đức vẹn toàn, nổi tiếng đoan trang thục nữ.
“Ngươi biết nếu nam tử chủ động từ hôn, sẽ tổn hại thanh danh nữ nhi không?”
“Ta biết.”
Chu Cảnh Dạ nhướng mày, chợt bật cười nhẹ: “Là ý của Giang bá phụ, hay là ý của ‘tiểu thư’ đây?”
Hai chữ “tiểu thư” kia, hắn nhấn rất nặng.
Nét cười cuối cùng nơi đuôi mắt cũng dần tan biến, chỉ còn lại một gương mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Ta không dám nhìn hắn nữa, cúi đầu xuống.
Ngay lúc bầu không khí giằng co, một tên lính của Cẩm Y Vệ gõ chuông xe ngoài màn.
Sau khi được cho phép, tên lính nọ bưng đủ loại bánh ngọt tiến vào, nói rằng đây là đặc sản của Điêu Hoa Lâu.
“Các tỷ tỷ ở Điêu Hoa Lâu đặc biệt thích mấy món điểm tâm này, tay nghề đầu bếp nơi ấy quả thực không tệ, ta là khách quen ở đó mà.”
Tên lính vừa nói, lông mày Chu Cảnh Dạ liền phủ tuyết lạnh.
Ta cầm lấy một miếng bánh dừa, nếm thử, khách sáo khen: “Ngon lắm.”
Tiểu kỳ rất biết điều, nhanh chóng lui ra.
Trong xe, Chu Cảnh Dạ đưa cho ta một chén trà.
Bàn tay đưa trà đến trắng trẻo thon dài, ngón trỏ còn vương vết m.á.u — rất mờ, không nhìn kỹ thì khó mà thấy.
Tay ta giơ ra giữa không trung, vô cớ run rẩy.
Bỗng nhớ đến vở tuồng đã xem tháng trước: Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ cải trang trà trộn vào Thiên Hương Quán khi điều tra vụ án, hạ độc trong trà, tiếng nhạc vang lên, ác nhân c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ngẩng đầu nhìn lên, Chu Cảnh Dạ vẫn giữ nguyên tư thế ấy, giọng nói lạnh băng: “Không có độc.”
Thật ra ta đã ăn cơm rồi, nhưng dưới ánh mắt áp lực kia, ta vẫn nhận lấy trà, cầm thêm một miếng điểm tâm mới.
Có vẻ Chu Cảnh Dạ vẫn chưa ăn no.
Mỗi khi ta ăn món nào, hắn dường như cũng tò mò nếm theo món ấy.
Chỉ là vẻ mặt lãnh đạm của hắn vẫn không có gì thay đổi.
Dòng chữ lơ lửng trước mắt lại lần lượt hiện ra:
“Chịu rồi, anh trai phản diện ăn đúng món Giang Doanh ăn. Rõ ràng dị ứng hạnh nhân trong bánh tuyết hoa mà vẫn nuốt xuống không đổi sắc mặt.”
“Yêu đến mức này, đúng là say đắm rồi.”
“Người ta thành hôn, còn hai người các ngươi thì cứ nhảy lên nhảy xuống như kịch hát.”
Ta lặng lẽ đặt miếng bánh tuyết hoa trong tay xuống.
Tấm rèm gấm bị gió thổi tung một góc, ánh đèn rực rỡ từ các hiệu buôn lúc chạng vạng chiếu vào.
Gương mặt Chu Cảnh Dạ cũng ẩn trong một góc tối, mờ mờ không rõ.
“Nếu tiểu thư đã nghĩ kỹ về chuyện hủy hôn, ta sẽ phối hợp.”
Ta nhấp một ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Vậy khi nào ngươi đến Giang phủ?”
Hắn bất chợt cười, rất lạnh: “Tiểu thư nóng lòng đến vậy sao?”
Ta sững người.
Thế nhưng câu tiếp theo của hắn, lại giống như đợt gió xuân tháng ba lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt:
“Là vì Vệ Mẫn sao?”