6.
Liên tiếp hai ngày, mọi chuyện đều êm đềm.
Tối ngày thứ ba, Xuân Hạnh dè dặt gõ cửa.
Nàng làm theo ý ta, âm thầm theo dõi từng hành động của Bích Đào.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy Bích Đào lén lút đi ra từ cửa hông, trông giống như đi gặp người nào đó.”
Ta ra lệnh Xuân Hạnh gọi hết đám thị vệ trong phủ đến.
“Nói nhỏ thôi, đừng để phụ thân nghe thấy.”
Gió đêm lồng lộng.
Bích Đào và Vệ Mẫn gặp nhau tại một túp lều tranh ở phía Đông thành.
Ta và vài thị vệ ẩn thân rất kín đáo, đúng ở điểm mù trong tầm nhìn của họ.
“Pháp hội chùa Tích Vân là cơ hội tốt.”
Giọng Vệ Mẫn vang lên theo gió.
“Mọi việc giờ khác với thỏa thuận ban đầu rồi,” Bích Đào chau mày, “Chu Cảnh Dạ đã đồng ý đến Giang phủ từ hôn, sau pháp hội ở chùa Tích Vân, thì chuyện đã xong rồi, Giang Doanh chắc chắn sẽ không chịu đi Chương Châu nữa.”
Vệ Mẫn lại không đồng tình.
“Nàng chẳng phải từng khen thơ ta, tán thưởng không ngớt, còn tự tay chép lại đó sao?”
Dưới ánh đèn, sự đắc ý trong mắt Vệ Mẫn lóa đến chói mắt.
“Với loại tiểu thư khuê các cả đời không ra khỏi cửa như thế, ta chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đó, đừng nói là đi Chương Châu, ngay cả theo ta đến chân trời góc biển, nàng cũng cam tâm tình nguyện.”
Bích Đào bật cười lạnh, cắt lời y: “Ta sống với Giang Doanh mấy tháng nay, cũng hiểu ít nhiều tính nàng. Tiểu thư không phải kiểu người dễ dụ dỗ, huống hồ nàng còn chưa thật lòng yêu ngươi.”
Vệ Mẫn cười đểu: “Mềm không được thì cứng, chỉ cần lừa nàng rời khỏi thành, sau đó muốn nhào nặn sao mà chẳng được?”
Bích Đào sững người: “Ngươi không thật sự động lòng với tiểu thư rồi chứ?”
“Ta và ngươi cùng xuyên đến dị thế này, làm sao lại si tình với thứ nữ tử ngu ngốc ấy được. Chúng ta đã bàn rồi, sau khi đoạt được hồi môn của nàng, liền cao chạy xa bay.”
“Vậy còn Giang Doanh? Ngươi định xử lý thế nào?”
“Dẫu sao lão thái thái họ Vệ cũng là mẫu thân của thân xác này, để nàng ta chăm sóc bà ta là được, còn chúng ta tự do tự tại tha hồ sống sung sướng.”
Hai người nhìn nhau trong đêm tối.
Ban đầu họ định nuốt trọn toàn bộ, chỉ cần Giang Doanh rời khỏi Kinh Thành, Bích Đào được Giang lão gia nhận làm nghĩa nữ, giả làm tiểu thư thay nàng xuất giá, tất cả sẽ thuận lợi thành công.
Từ ánh mắt đắc chí của Vệ Mẫn, Bích Đào bỗng thấy được một khả năng khác.
“Ta có một chủ ý hay hơn — nếu ta có thể leo lên được người như Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ, vậy tiền tài và quyền lực, ta đều có cả.”
Tham vọng của Bích Đào đã sớm đ.â.m chồi trong dục vọng cuồng loạn.
Vệ Mẫn nghe xong, lập tức hoảng hốt.
Y dỗ ngọt đủ điều, thề thốt không bao giờ động lòng với loại tiểu thư khuê các như ta.
Bích Đào lúc ấy mới chịu mềm lòng, đồng ý phối hợp cùng Vệ Mẫn bày trò tại pháp hội chùa Tích Vân.
Hai người mang đầy toan tính riêng, chia nhau rời khỏi đó.
7.
Hương khói ở chùa Tích Vân hưng thịnh vô cùng.
Cô mẫu cùng các vị phu nhân khác uống trà thưởng hoa, ta mỉm cười ứng đối những câu hỏi từ các bậc trưởng bối.
Trong không khí, dòng chữ lạ vẫn hiện ra không ngừng.
“Đại tiểu thư lại bắt đầu một ngày giả vờ cười nói xã giao rồi đây.”
“Cũng chẳng khác gì bọn ta cày cuốc vác đá.”
Đột nhiên, một hàng chữ đậm nổi bật hiện lên.
“Con gái à, cẩn thận đó, Vệ Mẫn cũng đã đến, bọn họ định giở trò lừa con rời khỏi chùa Tích Vân.”
Buổi trưa, cô mẫu cùng các phu nhân đi nghe đại sư Huệ Phổ giảng kinh.
Ta đi cùng nửa buổi, định trở về phòng nghỉ ngơi thì Bích Đào thừa lúc xung quanh vắng vẻ, mím môi cười rồi dúi vào tay ta một mảnh giấy.
Nét chữ xiêu vẹo trên giấy viết: “Nguyện làm uyên ương chẳng ham tiên, cam làm cá đôi, c.h.ế.t cũng nguyện.”
Ta liếc qua, thuận miệng khen: “Thơ hay lắm.”
Hẳn lại là tác phẩm của Vệ công tử nào đó.
Bích Đào thần thần bí bí nói: “Vệ công tử lại làm được bài thơ hay, muốn cùng tiểu thư thưởng thức một phen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được thôi, là hôm nay sao?”
Vẻ mặt Bích Đào chấn động, có vẻ không ngờ ta lại đồng ý ngay.
Ta vuốt mảnh giấy, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng: “Lần này ngươi không cần đi theo ta nữa, có vài lời… ta chỉ muốn nói riêng với chàng ấy.”
Bích Đào mở to miệng: “Tiểu thư sao có thể…”
Biểu cảm trên mặt nàng thật phong phú.
Ta cúi đầu, dịu giọng nói: “Có lẽ… ta đã động lòng với Vệ công tử thật rồi.”
Nghe ta nói vậy, Bích Đào hoảng hốt.
Ban đầu, chẳng phải kế hoạch của bọn họ là khiến ta trong lúc tiếp xúc nhiều lần sẽ nảy sinh tình cảm với Vệ Mẫn hay sao?
Nay thấy ta thật sự có ý, nàng lại không vui.
“Bích Đào, không giấu ngươi, so với Chu Cảnh Dạ, Vệ công tử kia quả thật tài hoa, thơ văn tuôn trào. Người như vậy nếu chịu bước lên con đường quan lộ, thì phong hầu bái tướng cũng chẳng phải chuyện xa vời.”
Bích Đào đè nén nỗi bất mãn trong mắt, miễn cưỡng cười: “Nô tỳ thấy Vệ công tử cũng có tình ý với tiểu thư. Có điều, người này coi danh lợi như rác, nay lại chưa có công danh, dẫu Chu đại nhân chịu lui hôn, lão gia cũng khó lòng đồng ý.”
“Vậy phải làm sao đây?”
“Nô tỳ thấy, tiểu thư và Vệ công tử chi bằng nắm tay nhau, tiêu d.a.o giang hồ?”
Lại nữa?
Ta nhìn nàng bằng ánh mắt cầu cứu: “Vậy sau này chúng ta sống bằng gì?”
Bích Đào mạnh miệng đáp: “Có tình yêu thì uống nước cũng no, cơm rau đạm bạc là đủ rồi. Dù cuộc sống có kham khổ, nhưng ít nhất được an nhiên tự tại.”
Nàng lại giống mấy hôm trước, tích cực chuẩn bị hành lý cho ta.
Bọc vải chỉ có mấy bộ quần áo để thay, một tập thơ, vài lượng bạc vụn.
Mấy đồng bạc đó, chẳng trụ nổi mấy ngày.
Thấy ta nhìn chằm chằm vào bạc không nói gì, Bích Đào vội trấn an: “Nhà Vệ công tử ở Vụ Châu, không chỉ có ruộng vườn nhà cửa, mà còn làm ăn buôn bán. Sau này có công tử chăm sóc, tiểu thư sẽ sống yên vui thôi.”
Vừa dứt lời, hàng chữ kia lại xuất hiện.
“Ha ha ha, ta thật khâm phục khả năng nói dối không chớp mắt của Bích Đào.”
“Hừm, nhà nam chính Vệ Mẫn giờ nghèo tới mức không nấu nổi cơm, chỉ còn bà lão chột mắt sống lay lắt.”
“Cái ‘buôn bán’ đây, là nói mẹ của y giặt đồ thuê kiếm vài xu lẻ đó hả?”
“Trời ơi, bước chân ra khỏi Kinh Thành là điều chờ đại tiểu thư một gậy vào đầu.”
“Nha hoàn nhà ai lại khuyên chủ nhân tư thông bỏ trốn suốt ngày như vậy?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Những dòng chữ kia kể rõ, nếu mấy hôm trước ta chọn bỏ trốn, kết cục sẽ ra sao.
Trên đường đến Chương Châu tìm ngoại tổ, ta bị Vệ Mẫn đánh ngất.
Tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn nhà hẻo lánh ở Vụ Châu.
Họ nói, Vệ Mẫn là nam chính được định sẵn trong sách, nhờ tư tưởng hiện đại mà tung hoành nước Tĩnh, cuối cùng trở thành Tể Tướng một triều.
Còn Chu Cảnh Dạ, chỉ là phản diện trong truyện.
Hàng chữ kia ban cho ta danh hiệu: “Bạch nguyệt quang đã c.h.ế.t yểu của phản diện.”
Ta không rõ “bạch nguyệt quang” là gì, đại khái là người có vị trí quan trọng trong lòng Chu Cảnh Dạ chăng?
Họ nói, Vệ Mẫn và Bích Đào chiếm đoạt sính lễ vốn thuộc về ta, còn thuê người trông giữ ta nghiêm ngặt.
Ở Vụ Châu, ta bị xích nhốt trong nhà, kêu trời trời không thấu.
“Giang Doanh mỗi ngày mở mắt là quần áo giặt không hết.”
“Mỗi ngày làm việc từ 0 giờ đến 7 giờ, trâu ngựa cũng chẳng khổ đến vậy…”
“Thôi nào, chẳng phải nam chính đã cho nàng cơ hội rồi sao, nếu Giang Doanh chịu van xin, đâu đến nỗi ấy.”
“Đúng thế, là nàng tự chọn bỏ trốn mà, trách ai được?”
“Nếu nàng không trốn hôn, Chu Cảnh Dạ đâu đến mức hắc hóa thành phản diện.”
“Phụ nữ chẳng phải món đồ, nàng cũng chỉ vì không muốn cưới, nào phải bán mình cho nam chính, ai mà ưa loại nam chính bất chấp thủ đoạn leo lên như vậy?”
“Buồn cười, thế này khác gì bắt cóc? Giang Doanh vốn có thể làm đại tiểu Tể Tướng Tế tửu, sống an nhàn đủ đầy, sao lại phải dọn đường cho nam chính?”
Họ kể, mẫu thân của Vệ Mẫn nhốt ta trong căn nhà nát ở Vụ Châu, bắt ta giặt giũ làm việc, hở chút là đánh mắng.
Khiến ta bị hành hạ đến tiều tụy gầy mòn.
Bà ta ghét bỏ, không cho mời đại phu, cuối cùng để ta c.h.ế.t dần vì bệnh tật.