8.
Từ khi những dòng chữ kỳ lạ đó xuất hiện, ta âm thầm cảnh giác, mỗi lần ra ngoài đều bố trí thị vệ đi theo bảo vệ.
Ta biết.
Muốn sắp đặt một cái bẫy, cần có thời gian.
Hôm nay ta đồng ý gặp Vệ Mẫn, chắc chắn Bích Đào sẽ báo tin cho y chuẩn bị trước.
Nếu những dòng chữ kia là thật, thì điều Vệ Mẫn muốn làm, là phá hủy thanh danh của ta.
Là con gái của Tế tửu Quốc Tử Giám, điều quan trọng nhất của Giang phủ ta chính là mặt mũi.
Bích Đào rời đi.
Ta nhìn sân ngoài khách vắng đường lặng, từ trong tay áo rút ra một chiếc còi ngắn.
Tiếng còi ngắn vang lên, mấy tên thị vệ lập tức nhảy qua tường viện.
“Đại tiểu thư, chùa Tích Vân này thật không dễ trà trộn đâu.”
Lời nói có chút ý đùa.
Ta phát cho mỗi người ba lượng bạc.
“Lát nữa ta nấp ở một bên, các ngươi không cần nói nhiều, cứ xông lên đ.ấ.m đá tên họ Vệ một trận, tốt nhất đánh cho y đến nỗi mẫu thân ruột cũng nhận không ra.”
“Thuộc hạ tuân mệnh, quyết không phụ lòng!”
Câu trả lời đồng thanh vang dội, khiến lòng ta an tâm hẳn.
Ta chắp tay sau lưng, đi lại vài bước, dặn tiếp: “Nhớ kỹ, đánh xong rồi phải nói nhận nhầm người, ném cho y hai đồng tiền rồi đi.”
Nói thật, ta là người rất có đạo nghĩa.
Một tên thị vệ lanh lợi thấy ta nhíu mày, liền hỏi: “Tiểu thư còn gì dặn dò nữa không?”
Ta thở dài: “Nếu chuyện không may bị bại lộ, tuyệt đối không được khai ta ra. Ai chịu gánh thay ta, ta thưởng thêm mười lượng.”
Phía dưới có người bật cười: “Tiểu thư, tiền tiêu hàng tháng của người không đủ đâu.”
“Lắm lời!”
Ta sẽ mượn của tỷ muội tốt Trần Tương Nghi.
Ta biết, hôm nay bọn họ sẽ không nương tay.
Những người này làm thị vệ ở Giang phủ nhiều năm, nghe xong lời Vệ Mẫn đêm đó, sớm đã căm phẫn đến mức muốn thay ta đòi lại công bằng.
Từ nhỏ đến lớn, ta và người trong phủ đều ngầm hiểu nhau.
Trước mặt phụ thân và người ngoài, ta là tiểu thư thấu tình đạt lí, dịu dàng đôn hậu; còn trước mặt họ, ta chỉ là chính ta.
9.
Không ngờ, đến phút cuối cùng vẫn xảy ra biến cố.
Sau khi trở về, Bích Đào nói rằng đêm nay Vệ Mẫn muốn cùng ta dạo chơi dưới ánh nến.
Đêm xuống, mọi người đã yên giấc, ta vừa đến gần đình núi như đã hẹn, thì trông thấy dưới bóng cây đung đưa phía xa, rõ ràng có hai người đang đứng đó.
Vệ Mẫn còn mang theo đồng bọn?
Đến diễn cũng không thèm nữa sao?
Không hợp lý chút nào.
Ta vẫy tay ra hiệu cho đám thị vệ ẩn mình trước, rồi nâng cao cán đèn lồng trong tay, ngang tầm mắt mà dò xét.
Đi thêm vài bước, dưới ánh đèn, người kia lại chính là Chu Cảnh Dạ.
Thanh kiếm trong tay hắn đặt ngay trên cổ Vệ Mẫn.
Vệ Mẫn lập tức quỳ thẳng xuống đất.
Ta đá một hòn đá nhỏ dưới chân, phát ra tiếng động.
“Không hổ là nam chính, sở trường là uốn mình mà sống.”
“Lần đầu đụng độ giữa nam chính và phản diện chăng?”
“Giang Doanh này đúng là gan thật, cố ý gây động tĩnh, không bị phát hiện mới lạ.”
“Là để ngăn Chu Cảnh Dạ g.i.ế.c nam chính chứ gì?”
“Vậy là Giang Doanh thích Vệ Mẫn à? Thế sao còn dẫn theo thị vệ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ là tính tình đại tiểu thư thôi, thật ra là đang tự mình gồng lên cho có dũng khí.”
“Bên trên không thấy nàng kêu thị vệ tới đánh người sao?”
Quả nhiên, động tĩnh bên này truyền rõ vào trong đình.
Vệ Mẫn nhìn thấy ta, mắt sáng lên, lập tức đứng dậy chạy về phía ta.
Trong ánh đèn chập chờn, mắt y đã ươn ướt nước.
“Giang tiểu thư đã ưu ái tại hạ, Chỉ huy sứ sắp hạ sát, nếu không nhờ người đến kịp, tại hạ e đã hồn lìa khỏi xác rồi.”
Lời nói của Vệ Mẫn vô cùng mập mờ, như thể giữa ta và y thực sự có điều gì đó.
Ta liếc nhìn Chu Cảnh Dạ vẫn đứng yên trong đình.
Toàn thân hắn như hòa vào bóng tối, không một tiếng động.
Ta hạ mắt xuống, khẽ nói: “Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, ưu ái gì chứ? Công tử đừng nói đùa.”
Vệ Mẫn ngẩn người, lại muốn nắm lấy tay ta: “Giờ đây, chuyện giữa ta và tiểu thư, không cần giấu giếm nữa.”
Ta gạt tay Vệ Mẫn ra, lùi lại nửa bước.
Ánh mắt Vệ Mẫn dừng lại ở bàn tay bị hất bỏ, thoáng ảm đạm.
Ngay sau đó, y cắn răng nói: “Nếu tiểu thư không có ý, sao lại chép thơ của tại hạ, gom thành tập? Nếu không có ý, sao tại tiệc Xuân Lâm lại khích lệ tại hạ đi thi?”
Vệ Mẫn tha thiết nhìn ta.
“Dù thiên hạ ngăn cấm, dù thế sự gian nan, ta cũng sẽ bịt tai mà nói yêu nàng.”
Hàng chữ trong không trung lại nhảy ra liên tiếp.
“Ha ha ha ha ha, cười không nổi nữa, đang cố tình làm trò văn thơ đối xứng đấy hả?”
“Cứu với, nam chính thật đúng kiểu ‘ảo tưởng’.”
“Tên này lại lên cơn nữa à?”
“Không ai quản y à? Một nam chính thế này mà được làm Tể Tướng sao?”
Trước mặt, Vệ Mẫn vẫn đang thề thốt.
“Đúng vậy, tại hạ hiện tuy chưa có công danh, nhưng còn hơn kẻ khát m.á.u như đại nhân. Hắn cho được nàng cái gì, ta cũng cho được; cái hắn không thể, ta càng có thể cho nhiều hơn.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Ta trầm mặc một lát, chân thành nói: “Vậy ngươi có thể cho ta vay một trăm lượng bạc không?”
Vệ Mẫn: “…”
Y như không hiểu lời ta, lại tiếp tục nói: “Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ, người qua tay hắn không hàng nghìn thì cũng hàng trăm mạng rồi.”
Theo lời hùng hồn của Vệ Mẫn, dòng chữ trên không hiện lên rực rỡ:
“Nếu Giang Doanh chịu mềm mỏng với Vệ Mẫn một chút, nam chính có lẽ cũng không nỡ nhốt nàng.”
“Giờ nam chính đã kết giao được với Cửu Thiên Tuế, ăn nói cũng bạo dạn hơn rồi.”
“Công tâm mà nói, Chu Cảnh Dạ vì Hoàng thượng mà hành sự, người từng g.i.ế.c đều là tham quan, ác nhân cả.”
“Bây giờ viết sách, hễ ngăn đường nam chính thì mặc nhiên thành phản diện sao?”
Chu Cảnh Dạ từ trong đình bước ra, vẻ âm u trong mắt khẽ chớp nhoáng rồi tan biến.
“Giang tiểu thư yêu mến nhân tài, quả là có phong thái của phụ thân nàng.”
Sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường.
Không hiểu sao, lòng ta lại có chút chột dạ.
Thật ra người yêu thơ là phụ thân, không phải ta.
Ta chép lại mấy bài thơ kia, gom thành tập, chỉ để tặng phụ thân nhân dịp sinh thần, cho người vui lòng, rằng đám học trò hiện nay vẫn có kẻ tài hoa đáng trọng.
Hơn nữa, ta chưa từng làm điều gì vượt quá lễ giáo.
Khích lệ Vệ Mẫn đi thi, càng không mang tư tâm, chỉ đơn thuần nghĩ rằng người có tài thì nên vì Đại Tĩnh mà tận lực.
Thấy Chu Cảnh Dạ tiến gần, mắt Vệ Mẫn giật nhẹ, sắc mặt bỗng chốc trở nên thảm thương.
“Tại hạ chẳng qua không đành lòng nhìn tiểu thư bị kẻ như vậy lừa gạt, tưởng rằng chỉ cần sở hữu vài phần dung mạo là có thể che giấu bản tính g.i.ế.c người như ngóe của mình.”
Ta len lén liếc nhìn Chu Cảnh Dạ.
Toàn đầu ta vang vọng hai chữ “dung mạo”… quả là chính xác vô cùng.
Ta cong môi, nở một nụ cười thật lòng.