Giảo Giảo Tự Nguyệt

Chương 10



Quản sự xúc động vô cùng, lập tức nói ra những lời trung thành tận tâm.

"Đây là chuyến hàng đầu tiên, dẫn ta xem thử phẩm chất hàng ngoại nhập thế nào."

Ta kiểm tra hàng hóa, chất lượng rất tốt, mẫu mã cũng mới lạ. Thế nên ta lập tức mở sáu cửa hàng chuyên bán hàng ngoại nhập ở sáu châu phủ, người dân thấy hiếu kỳ với những món hàng này, một thời gian ngắn đã bán hết sạch.

Mỗi tháng, Lâm đại quan nhân đều gửi thư báo tin, nói rằng bệ hạ quyết định giao cả trà và lụa cho ta quản lý.

Ông ta còn ban cho ta một đạo bổ nhiệm thư.

Thế là ta vội vàng thuê thêm trăm người, đích thân giám sát sáu con thuyền ra khơi. Trên biển cả gió bão cuồng phong, sóng lớn cuồn cuộn, lần đầu tiên trong đời, ta đối mặt với cái chết, cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của mình.

Đến cuối tháng mười một, ta buộc phải trở về kinh thành.

Khi xe ngựa dừng trước cửa viện, ta ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trước cổng, lòng bỗng chốc khoan khoái hơn.

Vào trong viện mới hay mẫu thân ta đã lâm bệnh.

"Sao mẫu thân không viết thư báo cho con?" Ta nắm lấy tay bà, trong lòng dâng lên nỗi áy náy khôn nguôi.

"Không sao, đại phu và ngự y đều xem qua rồi, nói rằng chờ trời ấm lên sẽ tự khỏi thôi."

"Ngự y? Là Lâm đại quan nhờ vả sao?"

"Là Thái tử." Mẫu thân ta hơi căng thẳng, sợ ta không vui.

"Điện hạ không đích thân đến, mà sai nội thị dưới trướng tới thăm. Mỗi tháng đến hai lần."

Ta gật đầu, nói rằng ngày mai ta sẽ vào cung yết kiến, nếu gặp Thái tử nhất định sẽ đích thân tạ ơn.

Năm nay, doanh thu của Nội vụ phủ tăng gấp bốn lần, mà phần lớn công lao thuộc về ta.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Bệ hạ có tiền, mặt mày rạng rỡ, cho tu sửa hậu cung, mở rộng tàng thư các, còn ra lệnh cho quan viên biên soạn [Đại Chu Điển Lục].

Lần này, ta không vào thư phòng, mà theo Lâm đại quan nhân đi qua nội cung từ canh ba, đến tận Cung Điện dự triều sớm.

Trong Điện, bá quan văn võ chia thành hai hàng đứng hầu, Thái tử đứng ở hàng đầu, lặng lẽ nhìn ta.

Ánh mắt chúng ta giao nhau, ta vội vàng cụp mắt, tiến lên hành lễ với bệ hạ, sau đó cúi người đứng chờ.

Bệ hạ khen ngợi ta tận tâm tận lực.

Ta hiểu tâm tình của ngài ấy, cả đời bị chuyện tiền bạc trói buộc, nay nhờ ta mà bỗng dưng trở nên giàu có, dĩ nhiên lại dấy lên chí hướng hùng bá, muốn mở mang sự nghiệp lớn.

"Trẫm đã hiểu rồi, không có bạc thì vạn sự khó thành!" Bệ hạ nói với quần thần.

"Trẫm là nhờ phúc của Từ đương gia, nàng ấy thân là nữ nhi, vậy mà gánh vác cả Nội khố của trẫm, công lao ấy còn vượt xa nhiều người đang có mặt ở đây."

Ta không ngoảnh đầu, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt phức tạp của mọi người.

Ta không bận tâm, cũng chẳng sợ hãi. Ai nổi bật ắt có người ghen ghét, nếu vì sợ mà co cụm lại, chẳng phải là cắt bỏ đường tiến thân của chính mình hay sao?

Ngay lúc đó, Lâm đại quan nhân dâng biểu xin từ chức tổng quản Nội vụ phủ.

Cả triều đình xôn xao.

Nhưng không phải vì ông ta từ chức, mà là vì thời điểm này ông ta lại từ chức.

Ta cũng kinh ngạc, quay sang nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta quỳ gối cúi đầu giữa điện, bóng lưng thể hiện rõ quyết tâm không thể lay chuyển.

Bệ hạ chuẩn tấu, ánh mắt chợt dời sang ta, tim ta bỗng chốc rối loạn.

Nội vụ phủ của triều ta khác với tiền triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chức tổng quản Nội vụ phủ không phải chức quan chính thức, từ trước đến nay chỉ có nội quan hoặc hoàng thân quốc thích đảm nhận. Tổng quản phủ có danh vị phẩm cấp tam phẩm, nhưng chỉ được hưởng bổng lộc ngang cấp.

Quả nhiên, bệ hạ lập tức ra lệnh cho ta tiếp nhận chức tổng quản Nội vụ phủ.

Trong điện lập tức ồn ào.

Chủ yếu là vì với năng lực của ta, việc được phong quan thăng chức là điều đương nhiên, nhưng ta lại là nữ nhi, mà triều ta chưa từng có tiền lệ nữ quan.

Đây là chuyện đi ngược lại tổ chế, trái với đạo thống.

"Nếu luận về năng lực, sao còn cố chấp phân biệt nam nữ, chẳng phải quá nực cười ư?"

Thái tử bước lên, hai tay chắp sau lưng, đứng chắn trước ta, giọng điệu nghe thản nhiên, nhưng mỗi lời mỗi chữ đều có khí thế trầm ổn nghiêm nghị.

"Nếu triều ta chưa từng có tiền lệ này, vậy thì..."

Hắn quay đầu nhìn ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều rất bình tĩnh.

Một ánh mắt bình thản giao nhau, sau đó lại rời đi.

Hắn bỗng cất cao giọng.

"Vậy hãy để bệ hạ, để Từ đương gia, tạo nên tiền lệ này!"

Lời hắn vừa dứt, Kim Điện bỗng chốc yên lặng như tờ.

Không ai dám phản bác nữa, bởi nếu còn nói thêm, chính là đang ám chỉ bệ hạ không anh minh.

Chúng thần đều cúi đầu.

Ta nhận lấy bổ nhiệm thư mà bệ hạ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Rời khỏi Điện, ta ngồi trong xe ngựa, nhìn bìa thư được mạ vàng trên tay, chóp mũi bỗng thấy cay cay.

Xe ngựa đi đến ngõ hẻm, lại bị Tống Dần chặn lại. Gần một năm không gặp, hắn ta đã chững chạc hơn nhiều, hắn ta khẽ vén rèm xe của ta, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy thương nhớ.

"Giảo Giảo, nàng về rồi."

"Về rồi."

Ánh mắt hắn ta đảo xuống, dừng lại trên bổ nhiệm thư trong tay ta, cả người run lên, suýt nữa không đứng vững.

"Nàng vậy mà..."

Mặt hắn ta trắng bệch, như chợt hiểu ra điều gì, lẩm bẩm không nói nên lời.

Ta biết hắn ta đang nghĩ gì.

Hắn ta từng vô số lần hứa hẹn với ta rằng sẽ giành lấy cáo mệnh về, để ta được vinh quang nhờ phu quân.

Vậy mà sau hai năm không có hắn ta, ta đã không còn cần hắn ta để được vinh quang nữa. Ta tự mình giành được phẩm hàm tam phẩm.

Hắn ta, tất nhiên không chịu nổi!

"Giảo Giảo, xin nàng thứ lỗi!"

Hắn ta buông rèm xe của ta, loạng choạng rời đi.

Ta nhìn bóng lưng hắn ta ngày càng xa, bỗng cảm thấy xa lạ.

Nam nhân ta từng yêu, từng bảo vệ, từng nghĩ sẽ đi cùng đến cuối đời, giờ đây đang biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời ta.

Mà mối tình này, mười bảy năm thanh xuân của ta, cũng theo bóng lưng thất bại và mất mát ấy mà tan biến.