Ta hít sâu một hơi, dựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mẫu thân bỗng đứng ở cửa gọi ta: “Giảo Giảo, sao lại ngồi đây, mau vào nhà!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Bà ấy trông có vẻ đã khỏe lại, kéo ta vào sân: “Có khách quý tới, chờ con cả khắc rồi."
"Ai vậy?" Ta tò mò hỏi.
"Quý nhân đấy!" Mẫu thân nâng bổ nhiệm thư của ta lên ngang đầu: "Con đi đi. Mẫu thân phải ra từ đường khoe khoang một chút đã."
Ta bật cười, bước vào phòng khách chính.
Vừa vén rèm lên, liền thấy Thái tử.
Hắn cũng đang thu lại ý cười, nhìn ta chằm chằm.
"Nàng thích ngồi trong xe ngựa à?"
Hắn hỏi ta.
12.
Lúc hắn hỏi ta câu đó, trong đầu ta lại hiện lên một suy nghĩ… Không biết khi vào phủ, hắn có nhìn thấy ta nói chuyện với Tống Dần không.
Vì vậy, ta tránh né vấn đề, tiến lên hành lễ: “Hôm nay ở Cung Điện, đa tạ điện hạ đã đứng ra nói đỡ. Còn về chuyện mẫu thân thần lâm bệnh, cũng cảm tạ điện hạ đã quan tâm chăm sóc."
Hắn đáp: “Không cần khách khí, quan viên như Từ Giảo đáng được vậy."
Ta sững sờ nhìn hắn, hắn hơi nhướng mày, hắn mỉm cười, nói: “Không quen với cách xưng hô này sao?"
"Vâng." Ta khẽ gật đầu, có chút không tự nhiên.
Thật ra, khi đối mặt với người khác, ta hiếm khi lúng túng như vậy. Ngay cả đối diện với Thánh Thượng, ta cũng có thể biết rõ nên làm gì, cư xử đoan trang thỏa đáng.
Duy chỉ khi đối diện với Thái tử, ta thường phải dừng lại để dò đoán cảm xúc của hắn.
Trong phòng khách, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, ta có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang đặt trên người ta.
Nhưng ta không biết nên phá vỡ cục diện này thế nào, điều này không giống ta chút nào, trong lòng ta khẽ cười khổ.
“Từ Giảo?"
"Vâng?"
Thấy ta quay đầu, hắn bất giác nhướng mày cười hỏi: “Cô nghe nói, ngươi đã chuẩn bị lễ vật cho tất cả mọi người?"
Tim ta chợt đập mạnh.
Ta muốn phủ nhận, nhưng nếu ta đã có quà cho người khác mà lại không có cho Thái tử, người luôn quan tâm giúp đỡ ta, thì quá thất lễ.
Hơn nữa, ta thực sự đã chuẩn bị.
"Điện hạ chờ một lát."
Ta đứng dậy về phòng, lấy ra món quà dành cho hắn.
Hắn mở ra trước mặt ta, bên trong là một bộ bình thuốc gồm mười hai kiểu dáng khác nhau.
Hiện nay, tặng quà bằng hàng hóa nhập khẩu đang là xu hướng, nên lễ vật này có thể coi là đoan chính vừa phải.
Cũng là ta cố ý chọn như vậy.
Nhưng hắn lại rất thích, thử ngửi từng cái một, sau đó cẩn thận thu lại, đặt bên cạnh mình, rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn ta: “Cô năm nay có đi Giang Nam, cũng đã chuẩn bị lễ vật cho Từ Giảo."
Ta ngẩn người.
Hắn đưa ta một hộp gỗ cổ kính, ta do dự nhận lấy, bên trong là một chiếc lược gỗ.
Kết phát đồng tâm, dĩ lược vi lễ*. Món quà của hắn hàm súc mà cũng trực tiếp.
(*Tục lệ trao lược như một lời hẹn ước trong tình yêu.)
Ta đứng đó, lòng rối bời, không biết phải nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Từ Giảo, ngươi..." Thái tử quan sát sắc mặt ta, khẽ thở dài,
Một lúc lâu sau, hắn thấp giọng nói với ta: “Ngươi có thể từ chối."
Ngón tay ta khẽ siết chặt.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ta: “Sự e dè và kiêng kỵ trong lòng ngươi, cô đều biết. Cô vốn định nhẫn nhịn, nhưng thật sự rất khó.”
"Khi làm chiếc lược này, cô đã nghĩ, có lẽ nên nói với ngươi.”
"Ngươi từ chối là tâm ý của ngươi, còn tâm ý của cô, cũng nên để ngươi biết."
Giọng hắn bình thản, mang theo chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Ta vẫn không nói gì.
"Từ Giảo?" Hắn gọi ta, giọng nói ấm áp mà sâu lắng.
"Có thần nữ." Ta nâng hộp gỗ lên, nhìn hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, dịu dàng xoa đầu ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn ta, như thể đang nhìn một đứa trẻ.
Ta không tự chủ được lui về sau, nhưng hắn lại bật cười.
"Thật ra, mỗi lần ngươi cúi đầu đứng trước mặt cô, cô đều muốn làm vậy."
Lòng ta bất giác chùng xuống.
"Rõ ràng chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà lại trưởng thành đến mức khiến người ta đau lòng."
Chưa từng có ai nói rằng họ đau lòng, vì ta trưởng thành quá sớm. Mọi người chỉ không ngừng khen ngợi ta, ngay cả chính ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình cần ai đó thương xót.
Ta thậm chí lập tức hồi tưởng lại, từ tám tuổi đến mười tám tuổi, suốt mười năm này, có điều gì đáng để đau lòng không.
"Đừng nghĩ nhiều."
Hắn thở dài, đi vòng qua ta ra ngoài, hướng về phía cửa: “Ý nghĩa của chiếc lược, là do người nhận định đoạt, cũng giống như mọi chuyện trên thế gian này. Ngươi cảm thấy nó là gì, thì nó chính là vậy."
Nói xong, hắn rời đi.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve đường vân trên chiếc lược gỗ.
Ta hiểu, hắn đang nói với ta, rằng ranh giới thân phận có phải là rào cản hay không, chỉ phụ thuộc vào cách ta nghĩ.
Hắn cũng không muốn gây thêm áp lực cho ta, nên chỉ bày tỏ tâm ý, nhận được sự từ chối thì không ép buộc nữa.
Hắn trước giờ vẫn vậy, kiềm chế mà đĩnh đạc.
Ta đặt lược gỗ trở lại trong hộp, rồi đặt hộp bên cạnh giường.
Ngày hôm sau, ta đến Nội Vụ Phủ lãnh chức, mang theo một hộp ngân phiếu đưa cho Lâm đại nhân: “Người cứ xem như ta là nhi nữ của người đi, chuyện dưỡng lão sau này, cứ giao cho ta."
Lâm đại nhân, mắt đỏ hoe: “Nhà ta có không ít dưỡng tử, nào có phần của ngươi."
Nhưng cuối cùng, vẫn nhận bạc để ta yên tâm.
"Lão quận nói cho ngươi biết…"
Lâm đại nhân kéo ta vào phòng, thấp giọng nói: “Việc hủy bỏ tuyển chọn Thái tử phi, đúng là do Thái tử ngầm can thiệp."
"Ngài ấy nói cho ngài biết sao?"
"Không hẳn. Nhưng ngài ấy nói với Hoàng hậu rằng, trong lòng ngài ấy đã có người khác, vì vậy không ai được nhúng tay vào hôn sự của ngài ấy."
Lâm đại nhân rất phấn khích, nhưng bỗng nhiên dừng lại, hỏi ta: “Ngươi có biết chuyện này không?"
"Ta vừa mới về, sao mà biết được?" Ta đáp.
Ta vốn hoang mang, nhưng bận bịu nhiều việc, căn bản không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Bắt đầu nghỉ xuân vào ngày hai mươi sáu tháng Chạp, khi ta thu dọn xong đã là chạng vạng tối, bên ngoài tối đen, tuyết lại bắt đầu rơi.