Giảo Giảo Tự Nguyệt

Chương 12



Ta cầm ô đi đến cửa hàng của mình, muốn nói đôi câu với chưởng quầy trước khi đóng cửa.

Khi ta đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên bị bảy tám người mẵ hắc y bao vây, sau đó sau gáy bị đánh một cú, liền mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, xung quanh tối đen, chỉ có một chiếc đèn lồng treo bên cạnh ta.

"Ai?"

Ta thấy bóng người trong bóng tối, người đó khẽ động, ta lại hỏi: “Bắt ta làm gì? Mục đích của ngươi là gì?"

Đối phương lên tiếng, giọng hạ thấp: “Phụng mệnh lấy mạng ngươi."

Tim ta trầm xuống.

Ta thử thuyết phục gã bằng tiền, nhưng đối phương chỉ im lặng, như thể đang chờ mệnh lệnh.

Từ đêm đến hoàng hôn, khi ta gần như không chịu nổi nữa, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, vô số người xông vào. Ta gắng sức nhìn, thấy Thái tử.

"Nàng có bị thương không?" Giọng hắn vỡ vụn, không nói rõ lời.

"Không. Ai đã bắt cóc ta?"

"Thanh Dương. Theo cô."

13.

Khi ấy, Thái tử lẽ ra không nên cắt đứt với Uy Viễn hầu.

Bởi vì động đến Uy Viễn hầu tức là đánh vào thể diện của Thái hậu. Dù có tùy tiện kéo một đứa trẻ trên phố mà hỏi, người ta cũng có thể chọn được cách xử lý khôn ngoan hơn Thái tử vào lúc này.

Nhưng hắn không làm vậy.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Hắn điều binh phong tỏa cửa phủ Uy Viễn hầu, sau đó đưa Uy Viễn hầu, Quận chúa Thanh Dương, cùng ta vào cung.

Ta muốn đến cung, hắn hỏi ta có mệt không, ta đáp: “Ta chịu được."

"Được." Hắn chăm chú nhìn ta, cúi xuống xoa nhẹ lên đầu ta: "Vậy theo ta."

"Vâng!" Ta gật đầu.

Ta rất mệt, nhưng ta phải đi. Hắn vì ta mà nổi cơn thịnh nộ, thậm chí có thể sẽ đắc tội với không ít người, ta không thể co rúm về nhà mà trốn tránh.

Thanh Dương Quận chúa sợ đến mức hồn bay phách lạc, nàng ta nói rằng bắt cóc ta là vì ta quyến rũ phu quân của nàng ta, vừa hồi kinh đã lén lút gặp gỡ Tống Dần trong hẻm nhỏ.

Chúng phi tần trong hậu cung đều nhìn về phía ta, dường như không ngờ ta lại làm ra chuyện không đứng đắn như thế.

Thanh Dương Quận chúa thoáng đắc ý, nàng ta tưởng ta sẽ tranh cãi với mình, nhưng ta không làm vậy, ta chỉ tập trung thể hiện sự yếu đuối của kẻ bị hại.

"Điện hạ…" Ta nói với Thái tử.

"Có thể tra xét!" Ánh mắt Thái tử lướt qua một tia ý cười, lập tức sai người đi điều tra.

Thanh Dương Quận chúa không đạt được mục đích, lập tức gào thét trong điên cuồng: “Có gì mà phải tra! Nàng ta đang đứng đây, miệng mọc trên mặt, chẳng lẽ không biết tự khai sao?”

Hoàng hậu đập bàn quát: “Nàng ấy mất tám phần mạng rồi, bảo nàng ấy nói cái gì? Còn ngươi, miệng lưỡi thật giỏi, có cần bản cung cho người dựng sân khấu cho ngươi diễn luôn không?"

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng hậu, bà ấy có dáng người hơi đẫy đà, gương mặt đầy vẻ phú quý nhưng ánh mắt sắc bén, toàn thân mang khí thế của bậc đế hậu quyền cao chức trọng.

Thái hậu đương nhiên cũng không kém, nhưng lúc này bị Thái tử chọc giận, sắc mặt tái nhợt, khí thế cũng giảm đi đôi phần.

Việc điều tra diễn ra rất nhanh, chân tướng tự nhiên khiến Thanh Dương Quận chúa mất hết thể diện.

Cuối cùng, Hoàng thượng hạ chỉ phạt Uy Viễn hầu tám mươi trượng, toàn phủ bị giam lỏng nửa năm, đồng thời thu hồi phong hiệu của Thanh Dương Quận chúa.

Sau đó, Hoàng thượng quay sang hỏi ta có hài lòng không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đáp rằng rất hài lòng.

Thái hậu được cung nhân dìu đỡ đứng lên, dừng bước trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống.

"Từ Giảo?"

"Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu nhìn chằm chằm vào ta, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng lại không che giấu được sự thất bại trong đáy mắt. Bà ta quay sang Hoàng hậu, châm chọc: “Ngươi thật may mắn, tìm được một trợ thủ khôn khéo!"

Hoàng hậu thu tay áo, kiêu ngạo hành lễ: “Người cũng may mắn, dù sao cũng đều là người một nhà cả."

"Hừ!" Thái hậu phất tay áo, được mọi người vây quanh, rời đi.

Hoàng hậu nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị lúc nãy bỗng biến mất, bà ấy còn khẽ nháy mắt với ta: “Qua chỗ bản cung nghỉ ngơi đi."

Ta nào dám từ chối?

Hoàng hậu lại quay đầu nhìn Hoàng thượng và Thái tử: “Cả hai cũng đi!"

Thái y bắt mạch cho ta, nói rằng không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe lại.

Ta tắm rửa xong, nằm trên tháp mềm, đối diện là đôi phu thê tôn quý nhất Đại Chu, còn Thái tử thì ngồi ở phía ta.

Ta đành phải rũ mắt xuống, tiếp tục "yếu đuối".

Hoàng hậu nổi giận mắng Uy Viễn hầu, Thái tử không lên tiếng, hắn lại biến thành vị Thái tử ôn nhuận lễ độ như xưa.

Hoàng thượng cúi đầu, chăm chú nghịch chiếc nhẫn trên tay.

"Từ Giảo?" Hoàng hậu bỗng gọi ta.

"Thần nữ có mặt."

Ta nhìn bà ấy, Thái tử cũng nhìn bà ấy, vẻ mặt không vui: “Mẫu hậu, nàng ấy vừa chịu kinh sợ, người nhỏ giọng một chút."

Hoàng hậu trừng mắt nhìn Thái tử, nhưng cuối cùng vẫn hạ giọng.

"Thôi vậy." Hoàng hậu phất tay: "Bản cung không nói nữa, chuyện của các ngươi, tự các ngươi quyết định đi."

Ta ngỡ ngàng, Hoàng hậu hoàn toàn khác xa với hình tượng ta từng nghe nói.

Thái tử như được cầu còn không kịp, lập tức sai người khiêng ta rời khỏi Khôn Ninh cung.

Trước khi đi, ta thấp thoáng nghe thấy Hoàng hậu gọi thái giám mang rượu lên.

Ta cảm thấy thú vị, tâm tình tốt lên không ít.

Về đến nhà, mẫu thân khóc hết một trận.

Sau đó, Hứa Minh Minh vừa khóc vừa lao vào phòng ta, khóc lớn mắng ta một trận. Đến khi mắng xong, nàng ấy lau nước mũi, quay đầu lại liền nhìn thấy Thái tử đang ngồi ngay ngắn.

Nàng ta che miệng, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, rồi bắt đầu nấc cụt.

"Hức... Ta... Hức... Về nhà đây!"

Hứa Minh Minh đỏ bừng mặt, như một cơn gió chạy biến đi.

Ta và Thái tử nhìn nhau, cùng bật cười.

"Nàng ấy đơn thuần thiện lương, điện hạ đừng để bụng." Thái tử đưa mắt nhìn chiếc hộp gỗ trên đầu giường ta, sau đó thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: "Nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm."

Ta đáp ứng, bảo mẫu thân tiễn hắn.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, ta dựa vào đầu giường, mân mê chiếc lược gỗ, trong đầu hiện lên hình ảnh Thái tử hôm nay giận dữ bừng bừng.