"Chỉ cần chúng ta bên nhau, chẳng phải đã tốt rồi sao?" Tống Dần cao giọng.
"Quận chúa nhìn có vẻ kiêu căng, nhưng thực ra rất tốt, nàng nhất định có thể hòa hợp với nàng ấy."
Ta rút tay về: “Ra ngoài!"
Tống Dần vẫn đứng yên, còn bước lên ép sát thêm hai bước. Giọng hắn ta rít ra từ kẽ răng, đầy căm giận.
"Từ Giảo, nàng luôn miệng nói thích ta, một lòng một dạ vì ta, nhưng ta lại thấy nàng ích kỷ vô cùng."
Ta nhìn hắn ta, không hiểu sao hắn ta lại nói như vậy.
"Nàng là thương nữ, nàng nên biết thân phận của mình!"
Tim ta chùng xuống. Đây là cảnh tượng ta không muốn chứng kiến nhất.
Ta lớn tiếng quát hắn: “Câm miệng!"
"Tại sao ta phải câm miệng? Ta muốn nàng nhận rõ thân phận của mình!"
Giọng hắn ta cao vút, đôi mắt đỏ ngầu.
"Nàng giỏi giang, nàng thông minh, nàng đã gánh vác cả hai nhà chúng ta, ai cũng gọi nàng một tiếng 'Từ đương gia'. Nhưng dù có xuất sắc đến đâu, nàng cũng chỉ là một thương nữ, thân phận của nàng định sẵn không thể bước vào chính điện!"
"Câm miệng!"
Ta giáng cho hắn ta một bạt tai.
Ta chưa từng tự ti, càng không thấy thương nữ là thấp hèn. Mỗi đồng bạc ta kiếm được đều đường đường chính chính.
Ta biết có người coi thường thân phận của ta, nhưng ta chưa từng để tâm. Điều ta để tâm là thái độ của Tống Dần.
Hôm nay, hắn ta nói ra những lời này, như xé rách đoạn tình cảm mười năm gắn bó khăng khít giữa ta và hắn.
Xé rách một cách thô bạo, đau đến thấu tim!
Tống Dần vẫn tiếp tục: “Nếu ta là dân thường, ta sẽ lấy nàng không do dự. Nhưng ta muốn làm quan, sau này ra vào quan trường, nếu để người khác biết phu nhân của ta là thương nữ, bọn họ sẽ nghĩ gì về ta?
"Tại sao nàng không thể làm thiếp? Dựa vào đâu mà nàng không thể?
"Ta đã dành tình yêu cho nàng, vậy vẫn chưa đủ sao?
"Danh phận quan trọng đến thế ư? Vì ta, nàng không thể hy sinh, nhường nhịn một chút sao?"
Hắn ta đầy kích động gào lên, đến mức đánh động cả mẫu thân ta.
Bà ấy đứng ở cửa, không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Sau đó, bà ấy lao vào, giơ tay giáng cho Tống Dần một cái tát!
"Cút!" Mẫu thân ta hét lên.
"Tên bạch nhãn lang nhà ngươi! Dù cả đời này Giảo Giảo không gả đi, cũng không thể làm thiếp của ai hết!"
Mẫu thân ta đẩy hắn ta ra ngoài: “Cút ngay!"
Tống Dần như bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì sai. Hắn ta lẩm bẩm gọi một tiếng: “Giảo Giảo..."
Ta đã nhìn thấy điều mà ta luôn tránh né. Ta lặng lẽ nhìn hắn ta.
"Đại nhân, hãy giữ lấy thể diện của ngươi, đi đi!"
Tống Dần muốn nói lại thôi, cúi đầu ủ rũ, xoay người rời đi.
Mẫu thân ôm ta, òa khóc nức nở.
Đêm đó, ta bảo bà ấy cho bịt lại cửa ngách giữa hai nhà.
Sáng hôm sau, phụ mẫu Tống Dần đến từ cửa chính, chính thức bàn chuyện từ hôn.
Cãi vã rất kịch liệt. Mẫu thân hắn ta giống hệt một bát phụ, nói làm thiếp là phúc phận của ta, còn rủa ta cả đời này chỉ có thể làm thương nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta tựa vào bóng râm của tán cây. Trời xanh trên cao bị kẽ lá xé thành từng mảnh vỡ. Giống như thiếu niên trong sáng và chân thành mà ta từng yêu, nay đã xa vời không thể với tới.
Sân viện lặng ngắt, chỉ còn tiếng ve râm ran kêu gào.
"Giảo Giảo!"
Hứa Minh Minh chạy đến, y phục vướng vào chân, vội vã đến mức trâm cài cũng rơi mất.
Nàng ấy chống tay ngang hông đứng trước mặt ta, nước mắt rơi lã chã.
Ta lại bật cười: “Ngươi khóc cái gì?"
"Cái tên cẩu tặc đó! Ta vừa đến thư viện tát hắn rồi, còn mắng hắn là bạch nhãn lang, bạc tình bạc nghĩa!"
Hứa Minh Minh từ trước đến nay vẫn vậy, lúc nào cũng bốc đồng. Ta cười, lau nước mắt cho nàng ấy: “Ta không buồn chút nào."
"Ừm, hắn không đáng!"
Hứa Minh Minh nói: “Người ái mộ ngươi nhiều lắm, cái tên Dương Lăng kia mấy hôm nay cứ lượn lờ trước cửa nhà ngươi đấy, ta nghe nói rồi."
Vậy sao? Ta lại không hay biết.
7.
Ta ra ngoài gặp Dương Lăng.
Y đứng trước mặt ta, cẩn thận hỏi: “Nàng… Vẫn ổn chứ?"
Ta mỉm cười: “Ta rất ổn. Công tử tìm ta có chuyện gì không?"
Dương Lăng đỏ mặt, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ mun tinh xảo, nhét vào tay ta.
"Ta... Ta làm nó cho nàng."
Nói xong liền quay người bỏ chạy. Chạy được mấy bước thì va phải người ta, vội vàng xin lỗi, sau đó luống cuống chui vào con hẻm gần đó.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một đôi mắt lại len lén ló ra từ góc tường, cẩn trọng quan sát phản ứng của ta.
Ta mở hộp ra, bên trong là một cây trâm ngọc. Chất ngọc trong trắng, tinh tế thanh nhã.
Ta bật cười.
Trong hẻm vọng ra tiếng Dương Lăng nhảy nhót vui sướng, cố nén mà vẫn không giấu được vẻ hân hoan.
Về nhà, ta đặt trâm lên bàn, định lần sau gặp sẽ trả lại y.
Không ngờ, hôm sau lại thấy y đứng đợi trước cửa tiệm của ta, nhét vào tay ta một chiếc hộp khác. Lần này là một chuỗi hạt.
Ngày thứ ba, là một đôi khuyên tai.
Ta không ghét Dương Lăng, nhưng cũng không muốn có bất cứ ràng buộc nào với y.
Những điều từng bận lòng với Tống Dần, với Dương Lăng cũng không có gì khác biệt.
Buổi chiều, ta cho người hẹn y đến sau núi học viện, mang theo ba món đồ trả lại cho y.
"Dương công tử, ta hiểu tấm lòng của công tử, cũng rất cảm kích."
"Nhưng giữa chúng ta không hợp, mong công tử nhận lại những thứ này. Cũng chúc công tử sớm gặp được người thương, phu thê hòa hợp, bách niên giai lão."
Mắt Dương Lăng đỏ hoe, định giữ ta lại nói gì đó, nhưng không ngờ Tống Dần đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta tức giận túm cổ áo Dương Lăng, quát lớn: “Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại dám nhòm ngó vị hôn thê của ta, ngươi đúng là không bằng cầm thú!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Dương Lăng gào lên: “Nàng ấy đã từ hôn với ngươi, bây giờ nàng ấy không có hôn ước, tại sao ta không thể theo đuổi?"
Tống Dần giáng cho y một cú đấm: “Dù vậy, nàng ấy cũng không phải người ngươi có thể theo đuổi!"
Dương Lăng cũng không chịu yếu thế, đáp lại một cú đấm.
Hai người lao vào đánh nhau, ầm ĩ đến mức kinh động đến viện trưởng.