Giảo Giảo Tự Nguyệt

Chương 6



Viện trưởng mắng cả hai một trận, sau đó Dương Lăng bị mẫu thân y hộ tống về.

Ta và Tống Dần đứng trong đình Phong Nguyệt. Hắn ta ôm khuôn mặt sưng tím, nhìn ta đầy vẻ ấm ức.

"Ta không muốn thấy ngươi nữa!" Ta phất tay áo rời khỏi học viện, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái.

Nhưng ta không ngờ rằng, ngày hôm sau, mẫu thân của Dương Lăng lại tìm đến cửa.

Bà ta đến với khí thế hung hăng, nói rất nhiều, đại khái là ta không xứng với con trai bà ta, bảo ta tránh xa hắn ta ra.

Ta đáp: “Ta hiểu rồi."

Dương gia tuy không phải danh môn hiển hách, nhưng cũng là gia tộc có truyền thống hiếu học. Việc mẫu thân Dương Lăng không thích ta, ta đã sớm đoán được.

Thái độ thức thời của ta khiến Dương phu nhân rất hài lòng.

"Giờ nào rồi?"

Ta hỏi tỳ nữ Thanh Hoà, Thanh Hoà đáp: “Sắp đến giờ Thìn."

Ta chỉnh trang lại y phục, lên đường vào cung.

Hôm nay là ngày ta hẹn gặp Lâm đại quan.

Chức vị Hoàng thương đối với ta là một nấc thang mới, đáng để tranh thủ.

Thanh Hoà tức tối: “Tiểu thư, Dương phu nhân thật quá đáng! Rõ ràng là Dương công tử quấn lấy người, vậy mà bà ta nói cứ như lỗi là do người vậy!"

Ta nhìn dòng người qua lại trên phố, hờ hững nói: “Không cần giận, chỉ là người xa lạ thôi."

Thanh Hoà nghẹn lời, hậm hực gật đầu.

Đúng giờ Thìn, ta đến cửa Tây hoàng cung.

Thái giám họ Đặng đang đứng đợi từ sớm.

Hắn dẫn ta vào cung qua cửa Tây, ta bước đi trên con đường dài hun hút. Hai bên tường cung đã loang lổ theo thời gian, nhưng vẫn toát lên vẻ trang nghiêm, uy nghi.

Khi đi qua một cánh cửa nhỏ, một đoàn người từ phía trước đi tới.

Đặng công công kéo ta lui về phía sau, nép sát vào tường.

Một đôi giày thêu chỉ vàng lướt qua trước mắt.

Qua khóe mắt, ta nhìn thấy người nọ đột nhiên dừng bước, sau đó mũi giày xoay hướng về phía ta.

"Ngươi họ Từ?"Một giọng nói trầm lạnh vang lên trên đầu ta.

"Vâng!" Ta cúi người hành lễ: “Dân nữ họ Từ, bái kiến Thái tử điện hạ."

Thái tử hỏi ta vào cung làm gì.

Ta thành thật đáp.

Hắn trầm ngâm, ánh mắt chuyển sang Đặng thái giám: “Lâm đại quan bảo ngươi dẫn nàng ấy đi đường này?"

"Vâng!" Đặng thái giám run rẩy: “Đêm qua gió lớn, một mảnh ngói từ khu vực ngoại đình rơi xuống, hôm nay lối đó bị phong tỏa để tu sửa."

Thái tử nhướng mày, ánh mắt một lần nữa rơi lên người ta.

Ta có chút nghi hoặc về những sắp đặt trong hôm nay, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cung kính, đứng im không lên tiếng.

Thái tử định rời đi, nhưng bất chợt dừng lại, quay đầu hỏi ta: “Từ đương gia có biết giám định bảo vật không?"

Ta sở hữu hiệu cầm đồ, tuy không thể sánh với các chuyên gia, nhưng cũng có chút kiến thức nhất định.

Ta không định khiêm tốn, liền đáp: “Thần nữ có biết một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy đi theo cô."

Thái tử nói xong liền khoanh tay bước đi trước.

Ta không do dự, cúi đầu bước theo sau.

Ban đầu hắn đi rất nhanh, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, nói vài câu không quan trọng với thị vệ, rồi mới tiếp tục đi với tốc độ chậm hơn.

Ta không để tâm những chuyện ngoài lề, trong tầm mắt ta chỉ có bóng dáng cao gầy của hắn, từng bước đi vững chãi, mạnh mẽ.

Hắn năm nay dường như mới hai mươi hai tuổi, nhưng sự trầm ổn và phong thái của hắn đã vượt xa độ tuổi này.

Thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng, hẳn chính là như thế này.

Thái tử đi vào một gian phòng, bên trong trưng bày vô số trân bảo.

Hắn chỉ vào một chiếc bình mai men xanh, giọng điệu thản nhiên: “Làm phiền Từ đương gia xem thử, đây là đồ của triều đại nào?"

8.

Ta cẩn thận quan sát.

Sau một thoáng dừng lại, ta nói với hắn: “Xanh như trời, sáng như gương, đây là phẩm thượng đẳng, màu sắc cũng rất trầm ổn."

Thái tử nhướng mày, ra hiệu cho ta nói tiếp.

"Có thể nung ra màu sắc trầm ổn thế này, theo ta biết thì không triều đại nào có cả. Vậy nên, đây là tay nghề của Dữ Mặc Tử triều đại này!"

Lần này, không chỉ Thái tử mà cả thị vệ đứng ngoài cửa cũng kinh ngạc, vô thức liếc nhìn ta.

Ta không nắm rõ ý nghĩa đằng sau chuyện này, bèn thẳng thắn nhìn về phía Thái tử.

Hắn bật cười, khi cười lên, mày mắt giãn ra, trông ôn hòa hơn rất nhiều.

"Vừa nãy ngươi còn khiêm tốn rồi, ánh mắt sắc bén khi giám định của ngươi nào chỉ sơ sơ."

Ta cúi đầu hành lễ, dừng một chút rồi nói thêm: “Chiếc bình mai này có đường nét trơn tru, vị trí phân tách giữa cổ bình và thân bình cực kỳ hợp lý và thanh nhã."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Theo ý kiến cá nhân của ta, người thiết kế ra chiếc bình này cũng là một bậc danh gia."

Hôm nay ta nói hơi nhiều, nhưng hiện giờ ta đang đứng trước Thái tử đương triều, mà ta lại có mục đích cầu cạnh. Nếu không dấn thêm một bước, có lẽ ta sẽ không còn cơ hội nào khác.

Thái tử cười càng rạng rỡ, ánh mắt nhìn ta càng sâu hơn.

"Cô cũng đã hiểu vì sao viện trưởng và Lâm đại quan lại tiến cử ngươi."

Ta biết, lần mạo hiểm này của mình đã đúng!

Thiết kế của chiếc bình mai, nếu không phải xuất phát từ Thái tử, thì cũng phải là của Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu.

"Đi theo cô."

Thái tử ra khỏi cửa, ta cẩn trọng bước theo, trong lòng dần đoán được chuyện hôm nay.

Đương kim Thái hậu không phải sinh mẫu của Hoàng thượng, bởi vậy Thái hậu và Hoàng hậu phân thành hai phe phái.

Lâm đại quan thuộc phe Hoàng hậu và Thái tử, có khả năng đang có xung đột với phe của Uy Viễn hầu thuộc Thái hậu.

Hôm nay Lâm đại quan gọi ta đến, lại cố tình sắp đặt để ta đi qua nội đình gặp Thái tử, ta đoán ông ta có hai dụng ý.

Một là, ông ta muốn bồi dưỡng ta, trước tiên để ta qua được cửa ải của Thái tử.

Hai là, ông ta muốn dùng ta, một "người của mình”, để thi triển mỹ nhân kế với Thái tử chưa thành thân.

Có lẽ còn có ý đồ thứ ba, nhưng với những gì ta thấy hiện tại, ta chưa thể suy luận ra.

Ta lại nghĩ đến Tống Dần, không biết hắn ta có nghe lời ta khuyên bảo không, hay vẫn đang lén lút qua lại với Thái tử sau lưng Từ các lão. Nếu đúng thế, thì hắn ta chính là kẻ "một chân đạp hai thuyền".