Giáo Hoa Chặn Đường

Chương 11



Tạ Kiến Vân đưa tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt tôi.

“Tôi thích cậu từ rất lâu rồi.”

“Cậu không biết sao?”

Tôi nhìn viên kẹo chanh lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay trắng trẻo, thon dài của anh ấy, nhất thời sững sờ.

Viên kẹo này…

Hình như là loại tôi thích nhất.

Dưới ánh mắt vừa cười vừa buồn của anh ấy, tôi dần ngẩn người.

Cuối cùng nhớ ra, tôi và Tạ Kiến Vân không phải lần đầu gặp nhau ở hoạt động câu lạc bộ.

Chúng tôi đã gặp nhau từ ngày nhập học năm nhất.

Hành lý của tôi rất nặng, mà em trai lại nhập học sớm, nên chỉ có mẹ đi tiễn tôi.

Một anh khóa trên cao ráo đẹp trai đã giúp chúng tôi xách hơn nửa số hành lý.

Khi đó, vì có mẹ đi cùng và tôi cũng vừa mới nhập học nên rất ngại, không dám nói chuyện nhiều với anh ấy.

Chỉ nhớ rằng anh ấy rất tốt, giúp chúng tôi làm rất nhiều việc dành cho tân sinh viên.

Lúc chia tay, tranh thủ lúc mẹ không chú ý, tôi lén rút vài viên kẹo từ túi ra, nhét vào tay anh ấy.

“Cảm ơn anh!”

16

Ký ức dần dần trùng khớp với khuôn mặt người trước mặt.

Tôi bừng tỉnh.

“Là cậu!”

Tạ Kiến Vân cười: “Là tôi.”

Nhìn lại mọi chuyện.

Có vẻ tôi lại càng cảm thấy có lỗi với anh ấy hơn.

Tôi chột dạ cúi đầu:

“Xin lỗi, khi đó tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế…”

Tạ Kiến Vân lắc đầu.

“Không sao đâu.”

“Chắc là… tôi quá đơn phương rồi.”

Anh ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.

“Sớm làm rõ mọi chuyện cũng tốt. Những mộng tưởng không nên có, tôi sẽ cất lại.”

Tôi cắn răng, chủ động ghé mặt lại gần, ép anh ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Nhưng Tạ Kiến Vân, ý cậu là, cậu thích tôi, đúng không?”

Anh ấy nhíu mày, như không hiểu câu hỏi của tôi:

“Không phải cậu thì còn ai?”

Tôi thở dài.

“Khi tôi biết chuyện này, tôi cứ nghĩ… cậu thích người chơi game cùng cậu.”

“Cậu thích cái người trong game đó, chứ không phải tôi ngoài đời.”

Tạ Kiến Vân vội vàng phủ nhận:

“Sao có thể chứ?”

“Nếu không phải vì nghĩ là cậu, tôi đã chẳng thèm chơi game với người khác mỗi ngày.”

Tôi nhớ lại lời của em trai.

Tôi cứ nghĩ việc nó giả làm tôi chỉ là bước tiếp cận Tạ Kiến Vân dưới danh nghĩa người quen.

Nhưng hóa ra, những cảm xúc mà nó thể hiện trong những đêm chơi game mới là thứ khiến Tạ Kiến Vân rung động.

Đây cũng là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy khó nói ra sự thật với anh ấy.

Vì điều đó tương đương với việc bảo anh ấy rằng: “Cậu thích một người đàn ông.”

Và tôi cũng rất khó đối diện với anh ấy.

Giờ phút này, khi mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, tôi và Tạ Kiến Vân nhìn nhau mà không biết nói gì thêm.

Thấy tôi im lặng, anh ấy sốt ruột, nhấn mạnh:

“Tôi thích cậu, chỉ mình cậu thôi.”

“Tôi không thích người chơi game với tôi, tôi chỉ thích cậu.”

Ở chốn đông người, anh ấy cứ liên tục nói thích tôi, khiến tôi hơi ngượng.

“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi!”