Giáo Hoa Chặn Đường

Chương 12



Dưới sự thuyết phục của tôi, Tạ Kiến Vân quay lại truyền nốt nửa chai nước còn dang dở.

Nằm trên giường bệnh, anh ấy vẫn không chịu yên:

“Vi Vi, cậu nói sẽ cho tôi một câu trả lời. Khi nào tôi mới nhận được đây?”

Tôi chỉ vào chai nước truyền trên cao:

“Đợi truyền xong đã.”

Anh ấy không nói không rằng, vặn van truyền dịch lên mức nhanh nhất.

Tôi hốt hoảng, vội vã chỉnh lại:

“Cậu làm gì thế?”

Anh ấy mím môi:

“Truyền nhanh chút.”

Tôi đen cả mặt.

Vừa rồi vì dỗ anh ấy quay lại truyền dịch, sao tôi lại hứa cho anh ấy một câu trả lời cơ chứ!

Nhìn cái dáng vẻ nhất quyết đòi “câu trả lời” của anh ấy, tôi cắn răng quyết định.

“Được, vậy giờ tôi cho cậu câu trả lời luôn.”

“Tạ Kiến Vân, em trai tôi đã đùa giỡn cậu, nên bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

“Cậu đồng ý không?”

Tạ Kiến Vân chớp chớp mắt.

“Chịu trách nhiệm thế nào?”

Tôi á khẩu.

Để giữ vững khí thế, tôi hỏi ngược lại:

“Lời này còn cần tôi nói rõ hơn à?”

Tạ Kiến Vân vươn tay kéo nhẹ tay áo tôi, lay lay, giọng nũng nịu:

“Không nói rõ, tôi không thấy an toàn đâu, Vi Vi.”

Chết tiệt.

Tôi nghiến răng, nhanh như chớp hôn lên trán anh ấy một cái.

“Thế này đủ rõ chưa?”

Tạ Kiến Vân sững sờ.

Anh ấy đờ người vài giây, rồi ngơ ngác nhìn tôi, nhưng lại nói một câu:

“Chưa đủ.”

Tôi nhíu mày.

Tạ Kiến Vân giơ ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ vào môi mình.

“Phải ở đây mới đủ.”

Tôi: “!”

18

Chuyện tôi và Tạ Kiến Vân ở bên nhau, Thẩm Chiêu là người biết đầu tiên.

Có lẽ cậu ta vẫn không nuốt trôi được cục tức bị tôi dọa hôm trước.

Buổi tối, cậu ta gọi điện cho tôi, giọng hùng hồn:

“Thịnh Vi, chuyện của cậu xử lý xong chưa?”

“Tôi nói cho cậu biết, dù cậu có bịt miệng tôi, cũng không bịt được miệng thiên hạ đâu!”

“Chuyện Tạ Kiến Vân bắt cá hai tay, kiểu gì cũng bị người khác phát hiện thôi!”

Cậu ta nói với vẻ chính nghĩa ngút trời.

Tôi kiên nhẫn nghe hết, rồi tiện tay chụp một bức ảnh hai bàn tay đan vào nhau của tôi và Tạ Kiến Vân, gửi qua.

“Anh ấy không bắt cá hai tay.”

“Từ đầu đến cuối đều là tôi.”

“Còn vì sao tôi nói tôi không có người thích, thì coi như tôi đang thả thính anh ấy đi, hihi.”

Thẩm Chiêu im lặng vài giây.

Sau đó hét lên:

“Thịnh Vi, cậu là đồ lừa đảo!”

Rồi dập máy.

Còn tôi thì đang bị Tạ Kiến Vân ôm chặt trong lòng, không có cách nào thoát ra.

Tôi nhích người, định giãn khoảng cách một chút.

Nhưng cánh tay anh ấy siết chặt, không chịu buông dù chỉ một chút.

“Thả thính?”

Anh ấy cúi đầu, cố tình thì thầm bên tai tôi.

Tôi phớt lờ anh ấy.

Anh ấy vẫn tiếp tục nói khẽ:

“Cậu có biết không, cái thả thính của cậu làm tôi khóc đấy?”

Tôi tròn mắt nhìn anh ấy.

“Hả?”

Tạ Kiến Vân thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời.