Giáo Hoa Chặn Đường

Chương 4



Rồi bắt đầu trêu chọc anh ấy.

“Cậu đúng là kỳ lạ. Đẹp trai thế mà không chính thức yêu ai lần nào?”

“Cái này thì lạ gì? Không biết Tạ ca ở trường mình nổi tiếng lạnh lùng sao?”

“Bao nhiêu người theo đuổi anh ấy, có thấy anh ấy để ý ai đâu?”

“Biết chứ, nhưng ai ngờ anh ấy lại ‘thuần khiết’ đến vậy!”



Nghe chuyện của Tạ Kiến Vân, cả bàn rôm rả hơn hẳn.

Chỉ có tôi ngồi thu mình trên ghế, khó chịu không yên.

Không phải chứ.

Cái ánh mắt thỉnh thoảng ngượng ngùng anh ấy ném sang tôi là ý gì đây?

Tôi đâu có ‘đang phát triển’ gì với anh ấy!

Nhưng mà, cô gái đó cũng thật kỳ lạ.

Hẹn hò mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo.

Tạ Kiến Vân lại còn chịu theo cô ấy nữa.

Cười xỉu.

Trong lúc đó, có người tò mò: “Là cô gái nào vậy, có thể khiến Tạ ca gục ngã thế này?”

“Có phải người trong trường mình không?”

Tạ Kiến Vân nhấp một ngụm trà, cúi đầu nói:

“Phải.”

“Người cụ thể là ai, đợi đến ngày đó, cô ấy sẽ tự nói với mọi người.”

Giọng anh ấy không giấu được ý cười.

Khiến tôi bỗng dưng có một trực giác kỳ lạ.

Cô gái đó, dường như đang ở đây.

Trong nhóm tụ tập ăn uống này.

5

Nhưng mà…

Ở đây, tính cả tôi, cũng chỉ có sáu cô gái.

Trong đó, ba người đã có người yêu.

Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Đang cố gắng động não, bỗng có người gọi tên tôi.

“Vi Vi!”

“Thịnh Vi!”

“Chị Vi! Đang nghĩ gì thế? Đến lượt chị rồi!”

Thẩm Chiêu chọc tôi một cái, tôi mới hoàn hồn.

“Gì cơ?”

Cậu ấy chỉ vào chai nước trước mặt, tôi mới nhận ra, lần này tôi thua trò chơi.

“Vi Vi, chị có người thích chưa?” Có người hỏi.

Ngay lập tức, một người khác phản bác:

“Hỏi gì kỳ vậy? Chị Vi là đại mỹ nhân, cậu nên hỏi chị ấy từng hẹn hò bao nhiêu người mới đúng!”

Người kia bĩu môi:

“Tôi chỉ nghĩ hỏi giống câu của Tạ ca thì nhạt quá thôi…”

Thấy họ bắt đầu tranh cãi, tôi vội chen vào:

“Không sao, hỏi gì cũng được mà.”

“Tôi chưa thích ai, cũng chưa có ý định yêu đương.”

Thẩm Chiêu thất vọng kêu lên: “Thật á——?”

Tôi gật đầu: “Thật.”

Người thích tôi, tôi không thích.

Người tôi thích, chắc cũng không thích tôi.

Nên tôi chẳng yêu ai hết.

Mọi người xung quanh cũng hơi thất vọng.

“Vi Vi, ngay cả Tạ ca còn ‘cây sắt trổ bông’ mà chị vẫn chưa động lòng sao?”

Câu chuyện lại lôi đến Tạ Kiến Vân, tôi cũng nhìn theo ánh mắt của họ.

Người vừa rồi còn tươi cười, e thẹn như thiếu nữ lần đầu yêu đương là Tạ Kiến Vân, giờ mặt đầy sững sờ.

Thậm chí, còn lộ ra vẻ uất ức rõ ràng.

Khí chất xung quanh anh ấy như nhuốm đầy oán khí.

Mấy người bạn bên cạnh anh ấy còn chẳng hiểu chuyện gì, trừng mắt nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tạ Kiến Vân uất ức một hồi lâu, không cam lòng mà hỏi:

“Thịnh Vi, cậu nghiêm túc thật chứ?”