“Vừa ăn cơm xong mà.”
“Anh không vui à?”
“Chơi game một chút là vui ngay thôi.”
Câu sau ngọt hơn câu trước.
Nghe mà nổi da gà.
Nhưng vì đã quá quen, tôi cũng chẳng để tâm.
Đặt đồ xuống, tôi đi tắm.
Sau khi dọn dẹp xong, bên phòng em trai đã im ắng.
Tôi trở về phòng mình, chui vào chăn.
Vừa nằm chưa bao lâu thì nhận được tin nhắn từ Tạ Kiến Vân.
【Cậu nghĩ thế nào, có thể thẳng thắn nói cho tôi không?】
Tôi giật mình.
Cái gì đây?
Lần trước anh ấy đã gửi nhầm người.
Lần này không thể nào lại nhầm nữa chứ?
Nhưng mà, tôi không hiểu ý anh ấy muốn nói gì.
Tôi thử nhắn lại: 【Cái gì cơ?】
Anh ấy nhắn ngay một dấu hỏi: 【?】
【Trong game cậu gọi tôi là chồng ngọt thế, ngoài đời định bao giờ cho tôi danh phận đây?】
【Cậu còn nói không muốn yêu, vậy gọi tôi là chồng nghĩa là sao?】
【Tụ tập vừa xong lại kéo tôi chơi game tiếp…】
【Tôi thật sự không hiểu cậu.】
【Cậu rốt cuộc có thích tôi không?】
【Dù chỉ một chút, một chút trong game cũng được.】
Tốc độ nhắn của anh ấy rất nhanh.
Tôi vừa đọc xong một câu, câu tiếp theo đã nhảy ra ngay.
Tôi sững sờ nhìn những dòng tin nhắn liên tiếp xuất hiện.
Gọi anh ấy là chồng?
Ai?
Tôi á?
“Hả?”
8
Tôi đờ người một lúc.
Nghĩ lại lúc vừa về nhà, những tiếng “anh ơi” vang vọng của em trai.
Lại nhìn tin nhắn của Tạ Kiến Vân.
Tự nhiên tôi cảm thấy như đã hiểu ra tất cả.
Bảo sao bạn bè của Tạ Kiến Vân lại tỏ ra thù địch với tôi.
Cầm điện thoại trong tay, tôi sững sờ mất vài giây.
Rồi hét lên một tiếng đầy chua chát.
“Thịnh! Phong!”
“Mày bị bệnh à?”
Khi tôi đập cửa phòng em trai, nó như đã chuẩn bị trước,
khóa trái cửa phòng lại.
Qua cánh cửa, nó hét lên:
“Chị, em không đồng ý với anh ấy! Thật sự không có mà!”
Tôi nhìn cánh cửa bị khóa chặt, cười lạnh vì tức.
“Mày không đồng ý mà lại gọi anh ấy là chồng à?”
“Mày có biết mày đang dùng tài khoản WeChat và game của tao không?”
Bên trong vang lên tiếng động nhỏ.
Em trai tôi, cách một lớp cửa, bắt đầu cãi cùn:
“Chị, tại kỹ năng của anh ấy đỉnh quá, lúc đầu em chỉ là xúc động thốt ra thôi.”
“Nhưng mà… anh ấy cực kỳ thích cái cách gọi đó, nên em mới… ừm…”
Tôi thực sự cười vì giận.
Tạ Kiến Vân đâu phải loại người tự luyến như vậy.
Sao anh ấy có thể thích người khác gọi mình là chồng được chứ?
Tôi lạnh lùng: “Bây giờ mày ra đây, tao có thể xử lý nhẹ tay. Nếu không, tao không đảm bảo tương lai của mày sẽ ra sao đâu.”
“Thật không?” Nó thử mở hé cửa một chút.
Tôi lập tức đạp mạnh vào cửa.
Dùng hết sức mình.
Nó ôm bụng, lùi lại mấy bước, la lên:
“Chị, chị mạnh tay quá rồi đấy!”
Tôi không thèm để ý, vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, lao vào cho nó một trận.
Tôi thấy rõ, nó dựa vào việc thi đại học xong, nên bắt đầu ngông cuồng.
Không dạy cho một bài học thì chắc nó sẽ chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Sau một trận “giáo dục”, nó ngồi co rúm trong góc, ôm đầu mà rên rỉ:
“Đau quá, đau… đau thật mà…”