Qua lời kể của nó, tôi cuối cùng cũng hiểu cách nó biến tôi thành “nửa bạn gái” của Tạ Kiến Vân.
Ban đầu, nó không có ý định giả làm tôi.
Chỉ là Tạ Kiến Vân nhắn tin hỏi nó có phải tôi không.
Nó nhanh trí hỏi ngược lại: “Nếu không phải thì sao?”
Tạ Kiến Vân nói: “Không phải thì anh không chơi cùng nữa.”
Nhìn thấy trang cá nhân đầy thành tích quốc gia của Tạ Kiến Vân, làm sao nó có thể bỏ qua cơ hội này?
Thế là lập tức nhập vai thành tôi.
Hóa ra trước đây tôi cứ nghĩ nó giả làm con gái để nhờ cao thủ kéo hạng, nhưng sự thật thì tinh vi hơn nhiều.
Nó giả làm tôi, đi thả thính Tạ Kiến Vân!
Vì biết rõ lịch trình và tình hình của tôi, nó giả làm tôi một cách hoàn hảo.
Lần trước, khi Tạ Kiến Vân muốn mở mic, nó viện cớ bị bệnh để từ chối, khiến Tạ Kiến Vân gửi tin nhắn “nhắc nhở về cảm cúm” cho tôi.
Lo bị lộ, nó vội vàng nhắn lại cho Tạ Kiến Vân rằng không cần gửi tin, vì “tôi” không thích đọc mấy cái đó.
Nghĩ lại, từ lúc nó nhờ tôi mở mic giúp, mọi thứ đã…
Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc.
“Thế còn biến giọng? Giọng mày sao giống giọng tao được?”
Nó khóc lóc:
“Chị… micro điện thoại với ngoài đời khác nhau mà! Em còn đặc biệt tìm phần mềm biến giọng giống chị nhất, tốn hết 68 tệ đấy!”
Tôi tối sầm mặt mũi.
Nói đến chuyện biến giọng, hình như là chính tôi bảo nó dùng.
Nếu giờ nói thật với Tạ Kiến Vân, hình như tôi cũng chẳng có lý lẽ gì để bào chữa.
Một bên là hình tượng “cô gái tệ bạc lợi dụng người khác để lên hạng”.
Một bên là “chị gái xúi em trai giả làm mình để lợi dụng người khác lên hạng”.
Bên nào cũng quá đáng cả!
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc rối tung lên.
Sao lại có chuyện khó tin thế này chứ!
Âm báo tin nhắn WeChat lại vang lên.
Từ khi Tạ Kiến Vân gửi tin nhắn lần đầu, đã gần nửa tiếng trôi qua.
Tôi bận xử lý em trai, chẳng kịp trả lời một tin nào.
Có lẽ vì chờ quá lâu mà không thấy hồi âm, anh ấy gửi thêm một tin nữa:
【Im lặng là câu trả lời của cậu sao?】
Tôi càng không biết phải nói gì.
Một lát sau, anh ấy lại gửi:
【Tôi buồn lắm.】
Không hiểu sao, khi đọc đến câu này, tim tôi như bị kim châm.
Trong đầu hiện lên vẻ mặt uất ức của Tạ Kiến Vân lúc tối, khi tôi trả lời trong trò chơi.
10
Nghĩ kỹ lại.
Tạ Kiến Vân là người thế nào chứ.
Khoa máy tính đứng đầu bảng xếp hạng, học giỏi, thể thao giỏi, vai rộng eo thon, vừa đẹp trai vừa giàu.
Rõ ràng là đóa hoa cao lạnh.
Vậy mà lại bị em trai tôi, giả làm tôi, đùa giỡn!
Nói ra chắc chẳng ai tin nổi.
Sợ anh ấy chờ lâu quá sẽ sốt ruột, tôi do dự một lúc rồi trả lời:
【Cho tôi thời gian suy nghĩ được không?】
Anh ấy đồng ý rất nhanh.
【Được.】
【Cậu cứ nghĩ kỹ, tôi sẽ đợi.】
Nhưng tôi không ngờ, một lần suy nghĩ lại kéo dài cả đêm.
Khi không thể chống đỡ nổi nữa, tôi chợt nghĩ ra cách tốt nhất là nói thật, xin lỗi và nhận lỗi.
Tôi hẹn Tạ Kiến Vân ra ngoài để nói chuyện.
“Tạ Kiến Vân, tôi muốn xin lỗi và kể cậu nghe sự thật.”
“Người gọi cậu là chồng thật ra không phải tôi, mà là em trai tôi. Tôi đã lâu không chơi game rồi, tài khoản của tôi luôn do nó dùng.”
“Về chuyện biến giọng, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không biết người nó chơi cùng là cậu, chỉ vì nó làm phiền quá nên tôi bảo nó dùng biến giọng.”
Nói xong, tôi lo đến mức không dám nhìn vào mắt anh ấy.
Tạ Kiến Vân nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi bật cười lạnh lùng.
“Cậu nghĩ không phải tôi thì có thể như vậy với người khác sao?”
“Và ai biết được cậu có phải vì sợ trước mặt bạn bè không dám thừa nhận mình đang thả thính đàn ông, nên cố ý bịa ra lý do này không?”
“Rõ ràng từ đầu đến cuối, cậu đều biết chuyện.”