Giấu Ngọc Trong Lòng

Chương 1: 1



1

 

Ta sinh ra trong gia đình tướng quân, mười tám tuổi đã trở thành Thái tử phi.

 

Người ngoài sau lưng xì xào bàn tán, nói phụ thân ta nắm đại quyền trong tay, bệ hạ vì muốn giữ vững thế lực nhà ta nên mới ép Thái tử cưới một kẻ ngốc như ta.

 

Những lời gièm pha lọt vào tai, nha hoàn Xuân Chi giận đến giậm chân:

 

“Đám người đó toàn là ghen ghét với tiểu thư, sớm muộn gì nô tỳ cũng xé nát cái miệng của chúng!”

 

Ta vuốt ve bộ hỷ phục thêu loan phụng bằng chỉ vàng, đẹp thật đấy.

 

Ta an ủi Xuân Chi:

 

“Đừng giận đừng giận, giận thì chỉ tổ hại thân thôi, không đáng đâu.”

 

“Với lại họ nói cũng đâu sai, phụ thân ta đúng là nắm trọng binh thật mà.”

 

“Dù là vì giữ vững thế lực của phụ thân mà gả ta vào Đông cung, cũng không có vấn đề gì cả. Người được lợi là ta mà, nghe nói Thái tử đẹp trai lắm!”

 

Hồi nhỏ, ta từng theo phụ thân cùng thánh thượng đi săn, từ xa có nhìn thấy Thái tử một lần.

 

Lúc đó người chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, nhưng dáng người đã cao ráo tuấn tú, giữa đám gà rừng chẳng khác nào một con hạc kiêu ngạo đơn độc.

 

Hình bóng ấy đã in sâu trong lòng ta từ rất lâu rồi.

 

Khi ta đến tuổi xuất giá, dù đầu óc ta không được nhanh nhạy, nhưng vẫn có không ít người đến cầu thân.

 

Phụ thân hỏi ta:

 

“Con gái à, có ai mà con vừa ý không?”

 

Ta vội vàng gật đầu:

 

“Có chứ phụ thân, con thích Thái tử.”

 

Phụ thân ta lập tức phun cả ngụm trà:

 

“Con? Aizz... Ta... Thôi được rồi, để phụ thân suy nghĩ kỹ đã.”

 

Ông ấy suy nghĩ mất ba năm, cuối cùng ta cũng được như nguyện.

 

Ta yêu phụ thân ta lắm!

 

Phụ thân hận không thể đem cả phủ Tướng quân làm của hồi môn gả theo cho ta.

 

Trước đêm đại hôn, khi đi ngang qua thư phòng, ta vô tình thấy phụ thân đang khóc trước di ảnh của mẫu thân:

 

“A Vu, con gái chúng ta sắp thành Thái tử phi rồi.”

 

“Không phải ta nhẫn tâm, chỉ là nó là đứa con duy nhất của chúng ta, nếu gả cho người khác, chỉ sợ bệ hạ sẽ không yên lòng. Huống hồ Vương gia đất Lương cũng đang có ý lôi kéo... Aizz, nàng đừng trách ta.”

 

“Đông cung hiểm ác, mong nó bình an. Nàng yên tâm, cho dù phải đánh đổi cả cái mạng già này, ta cũng sẽ cố hết sức bảo vệ con gái của chúng ta.”

 

Phụ thân khóc, ta cũng muốn khóc theo.

 

Thế là hôm sau, sau khi bái đường xong, Thái tử Triệu Tông vén khăn voan đỏ lên thì thấy ta đang khóc sướt mướt.

 

Triệu Tông lúng túng, nụ cười trên mặt lập tức biến thành lo lắng:

O mai d.a.o Muoi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao nàng lại khóc đến thế này?”

 

“Hôm nay mệt quá sao?”

 

“Đói à? Khát nước sao?”

 

“Hay là nhớ nhà?”

 

Triệu Tông dò hỏi từng câu từng câu, ta nhìn gương mặt tuấn tú của chàng, không nhịn được mà rúc vào lòng chàng.

 

Trên người Triệu Tông thơm thơm, ta hít hai hơi liền, nói bằng giọng ồm ồm:

 

“Thiếp... thiếp không sao, chỉ là hơi không quen thôi.”

 

Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, đến cả Xuân Chi cũng bị sắp xếp ở nơi khác.

 

Triệu Tông nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng trấn an dịu dàng:

 

“Đừng sợ, đã đến đây rồi, không ai dám bắt nạt nàng cả.”

 

“Ta sẽ che chở cho nàng. Trước mặt ta, không cần phải xưng ‘thiếp’, nàng cứ làm gì thoải mái là được.”

 

Ta có hơi nghi ngờ, chuyện này sao khác mấy quyển thoại bản mà ta đọc thế nhỉ?

 

Vì vậy ta hỏi:

 

“Thật chứ? Vậy thiếp có thể gọi chàng là phu quân không?”

 

Ta nhớ trong thoại bản, phu thê đều gọi nhau như thế.

 

Triệu Tông đỏ bừng vành tai:

 

“Có… có thể.”

 

Ta lập tức gọi:

 

“Phu quân… phu quân… phu quân… phu quân~”

 

Triệu Tông: “Ừm… ừm… ừm.. ừm…”

 

Ta cười toe toét:

 

“Được rồi, giờ đến lượt chàng gọi ta. Chàng phải gọi ta là nương tử đó.”

 

Mặt Triệu Tông đột nhiên đỏ lựng, còn đỏ hơn cả son:

 

“Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ… ngủ thôi.”

 

2

 

Lần cuối có người ôm ta ngủ là hồi còn nhỏ, khi mẫu thân còn sống, người luôn ôm lấy ta, miệng khe khẽ ngân nga một khúc hát ru.

 

Giờ ta không còn nhớ rõ giai điệu nữa, nhưng đêm nay lại bỗng thấy nhớ lắm.

 

Ta kéo tay áo Triệu Tông, nhỏ giọng hỏi:

 

“Phu quân, chàng có biết hát không?”

 

Triệu Tông nắm lấy tay ta, giọng khàn khàn: