“Hát gì cơ?”
“Khúc hát ru trẻ con ấy.”
Triệu Tông khẽ đáp:
“Không biết, chẳng ai từng hát cho ta cả.”
A, thật đáng thương, ít ra ta còn từng được nghe.
Ta lại kéo áo chàng lần nữa:
“Vậy sau này thiếp học xong sẽ hát cho phu quân nghe nha~”
“Phu quân phu quân, lông mày và đôi mắt của chàng thật đẹp.”
“Phu quân phu quân, sao người chàng lại cứng như thế.”
“Phu quân phu quân, môi chàng mềm quá.”
Ánh nến lay động, làm đôi môi của Triệu Tông trông càng hấp dẫn hơn.
Ta không nhịn được, vươn tay ra chọc một cái.
Triệu Tông bất ngờ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm:
“Nếu Thái tử phi không ngủ được, chúng ta có thể làm chuyện khác.”
Chuyện khác?
Ta chợt nhớ ra, hình như ma ma có nói tối nay phải cử hành một nghi lễ gì đó.
Hình như gọi là lễ Chu Công?
Ta không hiểu, nhưng không hiểu thì phải hỏi.
Chỉ là vừa mới mở miệng, ta đã cảm thấy hô hấp của Triệu Tông khựng lại, sau đó mắt ta hoa lên, người đã bị đè dưới thân chàng.
……
Sáng sớm hôm sau, ta thầm nghĩ: cái vị Chu Công này quả là không khách sáo chút nào.
Triệu Tông giúp ta xoa thắt lưng, có chút áy náy:
“Tại ta quá lỗ mãng.”
Ta lắc đầu:
“Không trách phu quân, thiếp không sao mà.”
Ánh mắt Triệu Tông ngày càng đầy thương xót.
Từ đó mỗi đêm chàng đều ngủ lại điện của ta.
Dần dà trong cung ngoài cung đều truyền tai nhau: Thái tử và Thái tử phi ân ái mặn nồng.
Sao ta biết được ư?
Vì Xuân Chi giúp ta tìm được rất nhiều thoại bản.
Nghe nói 《Hỏa Lạt Hoàng Phi: Phu Quân Chạy Đâu Cho Thoát~》 và 《Hoàng Gia Mật Sử: Chỉ Sủng Một Người》 đang rất ăn khách ở kinh thành.
Nhưng cuốn ta thích nhất là 《Tâm Sự Thái Tử》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi vì trong đó vẽ Triệu Tông đẹp nhất.
Có điều, càng đọc ta lại càng thấy không đúng, trong sách viết Thái tử thật ra có người trong lòng, chỉ vì giữ thế lực nhà Thái tử phi mới cố ý tỏ ra ân ái.
Ta càng đọc càng cảm thấy khớp với tình cảnh hiện tại.
O mai d.a.o Muoi
Ví dụ như: Thái tử thật sự rất ân ái với ta.
Ta chỉ buột miệng nói không quen, chàng đã cho người bài trí tẩm cung giống hệt khuê phòng trong tướng phủ.
Vì ta không giỏi ăn nói, chàng còn xin phép Hoàng hậu cho ta khỏi phải vào cung thỉnh an.
Lại ví dụ nữa: Thái tử thật sự không nạp trắc phi.
Y như trong sách viết!
Chàng chắc chắn vì người trong lòng mà thủ tiết, ngoài Thái tử phi ra, không nạp thêm ai khác nữa.
Ta hoảng rồi, vì thoại bản còn nói: Thái tử phi xuất thân tướng môn, triều đình dè chừng, nếu sinh con sẽ bị hoài nghi mưu phản mà diệt cả nhà.
Ta lại đúng là người xuất thân tướng môn.
Ta còn lật sử sách cả đêm, phát hiện đúng là triều trước từng có một phi tử là muội muội tướng quân, vì mang thai mà bị hoàng đế nghi ngờ rồi xử tử, cuối cùng cả nhà bị diệt môn.
Ta xem mà run rẩy, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bệ hạ vì giữ thế lực của phụ thân mới để ta làm Thái tử phi.
Nếu ta sinh con, họ thật sự sẽ sợ phụ thân tạo phản sao?
Ta sững người.
Phụ thân đúng là lợi hại, nhưng đã chinh chiến bao năm, trên người đầy thương tích, nếu muốn tạo phản thì quá thiệt thòi rồi!
Ta xoay như chong chóng, mấy đêm liền mất ngủ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách thật hay!
3
“Dạo này nàng sao lại gầy đi thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Triệu Tông đưa tay đo thử vòng eo ta hai lượt, cau mày nói:
“Sao lại để ta nuôi mà còn gầy đi nữa? Chẳng lẽ bị bệnh rồi? Gọi Thái y đến xem thử nhé?”
Ta vội lắc đầu lia lịa, ta không tin Thái y, họ đều nghe theo lệnh của hoàng đế cả.
“Thiếp rất khỏe, phu quân không cần lo lắng.”
Để chứng minh, ta còn vỗ vỗ cánh tay mình.
Triệu Tông vén mái tóc bên tai ta, dịu giọng nói:
“Đã vậy, nếu hai ta sớm có con thì càng tốt hơn nữa.”
Tay ta bỗng nhiên cứng lại.
Con?
Triệu Tông muốn có con?
Chàng muốn con làm gì?