Uống thuốc?
Triệu Tông bệnh rồi?
Ta vội chạy tới, đứng ngoài điện liền nghe tiếng bên trong.
Thái y đang cuống cuồng:
“Bệ hạ, không thể đâu ạ!”
“Xin bệ hạ nghĩ lại, long thể sao có thể tự hủy!”
Triệu Tông giận dữ quát lên:
“Trẫm chỉ hỏi, có hay không loại thuốc khiến trẫm tuyệt hậu?!”
Ta xông vào:
“Chàng không được uống!”
Triệu Tông đang nổi nóng, thấy ta bước vào thì sững người, tay chân luống cuống:
“Nàng… sao nàng lại tới đây…”
Đám thái y như thấy cứu tinh, lập tức dập đầu:
“Nương nương, người mau khuyên bệ hạ đi ạ!”
Triệu Tông đuổi bọn họ ra ngoài.
Sau đó kéo tay ta, cười lấy lòng:
“Đừng giận, dù sao chúng ta cũng có Dung nhi rồi mà.”
Ta sốt ruột:
“Không được! Thiếp nghe nói thuốc đó tổn hại thân thể, chàng tuyệt đối không được uống!”
Chàng sững lại:
“Nàng… lo cho ta?”
Thừa lời, dĩ nhiên là lo!
Chàng liền gật đầu:
“Được được được, ta không uống. Nàng từ xa tới đây, chắc khát lắm rồi? Uống chén trà đi.”
Chàng ôm ta vào lòng, dỗ dành mãi, cam đoan sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Kết quả hôm sau, chàng uống sạch thuốc.
Khi ta chạy tới thì mọi chuyện đã rồi.
Ta còn chưa kịp nổi giận, chàng đã rụt rè lại gần, kéo tay áo ta:
“Được rồi, đừng giận nữa.”
“Là ta không đúng, là ta vô dụng.”
Ta khó hiểu:
“Chàng vô dụng gì chứ? Tại sao lại nhất định phải uống thuốc đó?”
Triệu Tông đưa tay vuốt nhẹ lên mặt ta, dịu dàng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hôm nàng sinh con, lòng ta đau đến không chịu nổi. Ta không muốn lại trải qua nỗi đau đó nữa… nàng coi như thương ta đi, đừng giận ta, được không, nương tử…”
12
Chuyện đến nước này, ta giận cũng có ích gì?
O Mai d.a.o Muoi
Huống hồ, thuốc đó quả thật có di chứng, Triệu Tông sức khỏe yếu hẳn đi, nằm bẹp trên giường.
Ta lo đến phát khóc, tự tay đút thuốc cho chàng uống:
“Chàng phải mau khỏe lại đấy, không thì ta với Dung nhi biết làm sao?”
Chàng vỗ về ta, bảo đừng lo.
Đợi sức khỏe khá hơn, chàng cho mang tấu chương đến bên giường, lại còn nắm tay ta viết phê chuẩn.
Ta không dám viết, nhưng chàng rất cứng đầu.
“Ngọc nhi, nàng là hoàng hậu, thiên hạ này là của hai ta.”
“Nàng không biết cũng không sao, ta dạy nàng.”
Chàng dạy ta cách dùng người, cách cân bằng triều chính.
Dần dần, chàng buông tay, để ta tự mình viết chiếu, rồi mỉm cười:
“Nàng làm tốt lắm.”
Ta ném bút, nhào vào lòng chàng:
“Không được, chàng phải mau khỏe lại, viết nhiều tay ta đau c.h.ế.t rồi, mau bóp cho ta đi.”
Triệu Tông vừa cười ta nhõng nhẽo, vừa xoa bóp thật nhẹ nhàng.
Ta mỗi ngày thấp thỏm lo lắng.
May sao cuối cùng chàng cũng khỏi.
Chớp mắt, Dung nhi đã hơn mười tuổi.
Ta với Triệu Tông cũng dần già đi.
Ta nhổ một sợi tóc bạc trên đầu chàng, đặt lên tay hắn:
“Phu quân, chàng có tóc bạc rồi nè.”
Triệu Tông thở dài:
“Ấy chà, thế thì biết làm sao, nàng sẽ chê ta sao?”
Ta ôm chầm lấy chàng, lắc đầu lia lịa:
“Sẽ không đâu, thiếp thích chàng nhất!”
Từ ngày săn b.ắ.n năm ấy, vừa trông thấy chàng từ xa, ta đã thích rồi.
Chớp mắt, đã bao nhiêu năm trôi qua.
Thời gian là kẻ vô tình nhất.
Vài năm sau, Triệu Tông trọng bệnh, sắp không qua khỏi.
Chàng đuổi hết người đi, chỉ để ta lại bên giường.