Từ mấy tháng trước, chàng đã sớm chuẩn bị hậu sự, cũng dốc sức vì Dung nhi trải đường sau này.
Ta không ngốc, ta biết... chàng sắp đi rồi.
Ta mặc hồng y, ngồi cạnh chàng, nhìn chàng không rời, nước mắt quanh tròng mãi không rơi xuống.
Triệu Tông thở dài:
“Ngọc nhi, muốn khóc thì cứ khóc.”
Ta lắc đầu:
“Thiếp không khóc đâu, khóc là không xinh nữa.”
“Chàng còn nhớ đêm thành thân của chúng ta không, thiếp khóc lem cả lớp trang điểm, xấu lắm luôn.”
Triệu Tông sững người, ánh mắt trống rỗng, như đang nhìn về năm ấy, đêm ấy, ánh nến lay lắt, tân nương của chàng khoác hỷ phục đỏ rực.
Khóe môi chàng khẽ cong lên:
“Nhớ chứ, đẹp vô cùng. Ai dám nói nàng không đẹp? Để ta đánh hắn một trận.”
Chàng xắn tay áo làm bộ muốn đánh người.
Ta bật cười.
Triệu Tông nắm tay ta, ánh mắt đầy lưu luyến:
“Nương tử, ta phải đi trước nàng một bước rồi… đừng giận ta.”
Chàng chỉ về phía tủ bên cạnh, ra hiệu cho ta lấy đồ trong đó.
Là một đạo thánh chỉ.
Ta kinh hãi:
“Chàng…”
Triệu Tông lắc đầu:
“Đừng từ chối. Dung nhi là con của chúng ta, nhưng ta vẫn phải để nàng có đường lui.”
“Hoàng hậu, nếu thái tử bất nhân, nàng có thể thay thế nó.”
“Nương tử, đừng khóc nữa, hát cho ta nghe một khúc đi... để ta ngủ cho ngon một chút...”
Đó là câu nói cuối cùng chàng để lại cho ta.
Ta ôm lấy thánh chỉ, đổ người lên chàng, cuối cùng òa khóc thành tiếng.
Không ai biết trong cung điện ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cũng không ai biết, từ ngày hôm đó, ta bỗng trở nên lặng lẽ, thật ra chỉ là, mọi lời của kiếp này, ta đã nói hết với chàng trong ngày hôm ấy.
13
Ta cất kỹ thánh chỉ.
Dung nhi rất tốt, đăng cơ rồi ban phát chính lệnh nhân nghĩa, có phong thái của phụ hoàng nó, được bách tính ca tụng.
Thấy ta u sầu không vui, nó liền đưa Xuân Chi vào cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy năm trước, Xuân Chi từng cứu một thư sinh nghèo ngoài phố, hết lòng chăm sóc hắn, sau đó người ấy đỗ đạt, cầu cưới nàng làm thê tử.
Giờ Xuân Chi đã là phu nhân của Thị lang, con cũng đã bảy tám tuổi.
Thế mà vừa gặp ta liền khóc như đứa trẻ:
O Mai Dao Muoi
“Tiểu thư, sao người gầy đến thế này rồi…”
Xuân Chi ở lại với ta vài tháng.
Chẳng bao lâu, một đêm, ta mơ thấy phụ thân ta, bừng tỉnh giữa khuya.
Xuân Chi vẫn như hồi nhỏ, ngủ bên cạnh ta, lập tức đỡ ta dậy:
“Tiểu thư, sao vậy? Ác mộng sao?”
Năm mẫu thân mất, ta đêm nào cũng gặp ác mộng, tỉnh dậy đều là Xuân Chi dỗ dành ta.
Nhưng lần này không phải.
Ta lắc đầu:
“Xuân Chi, là mộng đẹp.”
Phụ thân mất mấy năm trước, trước lúc đi còn dặn phải chôn cùng mẫu thân, rồi áy náy nói với ta:
“Phụ thân phải đi tìm mẫu thân con rồi, Ngọc nhi, đừng trách phụ thân.”
Ta không trách ông, bởi vì trong mơ, ta thấy ông cùng mẫu thân đến đón ta.
Còn có Triệu Tông.
Trong mơ, chàng mặc kỵ trang, dáng cao gầy, giữa bao người, ta lập tức nhận ra chàng.
Khác với khi còn nhỏ, lần này, chàng vươn tay về phía ta, khẽ cười:
“Nương tử, chúng ta về nhà thôi.”
Được.
Phiên ngoại: Triệu Tông.
1
Ta là Thái tử.
Nhưng từ nhỏ ta đã biết, vị trí này của ta… chẳng hề vững chắc.
Mẫu hậu xuất thân thường dân, lại dần không còn được phụ hoàng sủng ái.
Quý phi Tống thị thì gia thế hiển hách, còn Triệu Quân lại thông minh lanh lợi.
Năm ta mười tuổi, Tống gia sai người động tay động chân vào ngựa của ta.
Lúc ấy ta sơ ý, lại đem con ngựa đó nhường cho con gái Tướng quân Tô gia.
Tô Hoài Ngọc.
Người nhỏ nhỏ, xinh xinh, nhìn mềm mại yếu ớt, nhưng tư thế lên ngựa lại rất tiêu sái dứt khoát, nụ cười lại càng động lòng người.