Được thôi, Tô Hoài Ngọc, ngươi không muốn sinh con cho ta thì thôi!
Sau này ta làm hoàng đế, muốn nạp ai chẳng được… không, không được.
Ta phải giữ bình tĩnh, ta không thể giống phụ hoàng.
Ta không thể có nữ nhânkhác.
Nhưng nếu Hoài Ngọc không muốn sinh con thì sao?
Không sao.
Ta có thể nhận một đứa từ tông thất ghi vào danh sách dưới tên nàng là được.
Ta nghĩ cả đêm, rồi bình thản lại.
Chỉ là… ta không thể lập tức đến tìm nàng, nếu không sau này nàng lại uống mấy thứ linh tinh thì sao?
Ta âm thầm điều một nhóm cung nhân đến hầu hạ nàng, canh chừng đừng để xảy ra chuyện.
Không ngờ, có người của Triệu Quân lẻn vào.
Triệu Quân muốn chia rẽ ta và Hoài Ngọc, đúng là hèn hạ độc ác!
May thay, nàng nhào vào lòng ta, kể hết mọi chuyện.
Chúng ta phản kế thành công, một lưới bắt gọn.
Chuyện Triệu Quân hạ độc phụ hoàng, ta biết.
Nhưng ta cười nhạt, hắn không đủ tàn nhẫn.
Với cái tốc độ đó, bao giờ mới xong chuyện?
Thế là ta lặng lẽ tăng liều thuốc.
Quả nhiên không lâu sau, phụ hoàng bệnh nặng, Triệu Quân mưu phản.
Mà ta, bình định tất cả.
Khi Hoài Ngọc biết chuyện, vô cùng lo lắng:
O Mai d.a.o Muoi
“Gọi đại phu đến khám cho bệ hạ đi.”
Ta sững người, rồi từ chối:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không cần.”
Ông ta không xứng.
Chuyện bẩn thỉu này, ta không nói cho nàng.
Nhưng nàng rất thông minh, hình như cũng đoán ra điều gì đó.
Thế nhưng nàng vẫn chọn tin ta.
Nàng cuối cùng thuộc về ta trọn vẹn.
Sau này ta mới biết lý do nàng không muốn có con...
Thật khiến ta vừa buồn cười, vừa tự trách.
Chắc chắn là ta đã làm chưa đủ tốt.
Cho nên ta đối xử với nàng càng tận tâm tận lực.
Những gì ta có, đều có thể dâng tặng nàng.
Chỉ tiếc… cuối cùng ta vẫn phải rời đi trước nàng.
Ta nắm tay nàng, thấy nàng cố nín khóc, lòng đau thắt.
“Muốn khóc thì cứ khóc.”
Ta từng nói rồi, trước mặt ta, nàng có thể thoải mái là chính mình.
Nhưng nàng lại nói, khóc thì không đẹp nữa.
Ta cười nàng ngốc.
Ta mãi mãi nhớ mãi cái đêm động phòng ấy, ta vén khăn voan lên, trông thấy đôi mắt ướt đẫm của nàng, đẹp như một chú nai nhỏ.
Nương tử của ta, là người đẹp nhất thiên hạ.
- Hoàn văn -