Nàng cưỡi ngựa của ta, săn được hươu hoa, nhưng vì con ngựa phát tính, ngã đập đầu xuống đất, thành ngốc nghếch.
Ta hoảng sợ, cho người đi điều tra, mới biết được là ai đứng sau.
Ta dâng chứng cứ lên phụ hoàng, vậy mà người chỉ trầm mặc hồi lâu, rồi nói:
“Trẫm sẽ bù đắp cho đứa nhỏ Tô gia đó.”
Chỉ vậy thôi?
“Vậy Tống gia thì sao?”
“Vô lễ!”
Phụ hoàng vung tay ném nghiên mực vào ta:
“Chẳng ra thể thống gì cả!”
Khoảnh khắc đó, ta hiểu.
Phụ hoàng… sẽ không bao giờ đứng về phía ta.
Ta lập tức quỳ xuống, cầu xin người tha thứ:
“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần lỡ lời.”
Ta có thể không truy cứu, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cô bé Tô gia ấy.
Đáng tiếc, từ đó về sau, Tô tướng quân không còn cho nàng xuất hiện trước mặt người ngoài nữa.
Cho đến một năm nọ, vào tiết Thượng Tỵ, ta ra ngoại ô, tình cờ trông thấy nàng và nha hoàn đang thả diều.
Ta lập tức nhận ra nàng.
Nàng cười rất hồn nhiên, miệng hô lên:
“Xuân Chi, nhìn kìa, diều bay cao chưa kìa!”
Nha hoàn vỗ tay tán thưởng:
“Tiểu thư giỏi quá!”
Hôm đó, ta lặng lẽ đứng bên, nhìn nàng rất lâu.
Sau này triều đình có người nhắc đến chuyện ta nên cưới thê, ta lại nhớ đến nàng, lập tức tới phủ Tướng quân.
Tô tướng quân tiếp đãi ta rất cung kính, nhưng khi nghe rõ mục đích của ta thì sắc mặt liền thay đổi, từ chối thẳng thừng:
“Con gái thần còn nhỏ, lại ngu độn, khó đảm đương đại sự.”
Ông kiên quyết không gả con gái cho ta, ta cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng sau đó, người đến cầu thân với Tô gia ngày một nhiều, thậm chí Triệu Quân cũng bắt đầu ngấp nghé.
Ta không thể ngồi yên nữa.
Lần đầu tiên, ta quỳ trước mẫu hậu:
“Mẫu hậu, nhi thần cầu người.”
Mẫu hậu khó xử:
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng nghe nói... cô nương đó bị ngốc à?”
“Chỉ cần là nàng, nhi thần đều muốn cưới.”
Chính vì nàng ngốc, lại là con gái độc nhất của Tướng quân phủ, nếu gả cho người khác, ai biết sẽ bị ức h.i.ế.p ra sao.
Nếu làm Thái tử phi, dù nàng không thương ta, ta cũng có thể bảo vệ nàng thật tốt.
Mẫu hậu lấy tình xưa nghĩa cũ cầu phụ hoàng ban hôn cho ta.
Cuối cùng, ta được như ý nguyện.
2
Triều đình sóng ngầm dữ dội, ta ngày nào cũng bị cuốn trong tâm bão, mệt mỏi không kể xiết.
Nhưng mỗi khi về tới nhà, nghe nàng ngọt ngào gọi:
“Phu quân, phu quân~”
Là mọi mệt nhọc tan biến.
Nàng rất hay kéo tay áo ta, thực sự là đáng yêu vô cùng.
Thời gian ở bên nhau càng lâu, ta lại càng tham lam, muốn có một đứa con với nàng.
Thế nhưng đã lâu như vậy, vẫn chưa có tin vui.
Ta nghĩ chắc chắn là lỗi ở ta.
Nàng là nữ nhi nhà tướng, thân thể chắc chắn không có vấn đề.
Thế là ta mời không ít danh y kê toa bồi bổ.
Đám thuốc đó đắng c.h.ế.t đi được, nhưng ta vẫn phải uống.
Nàng tưởng ta bệnh, liền chạy đến lo lắng hỏi han.
Ta hơi xấu hổ.
Không thể để nàng biết là ta đang uống thuốc bổ... không thì sẽ bị nghi ngờ là “không được”.
Nàng lo cho ta, ta rất vui.
Nhưng có một ngày, cung nhân phát hiện bã thuốc, vội vàng báo lên, mời thái y kiểm tra là thuốc tránh thai.
Ta nổi giận, ai dám hại Thái tử phi của ta!?
Nàng ngây thơ, chắc chắn là bị người ta lừa!
Không ngờ, nàng lại nói là chính mình uống.
Mọi cảm xúc viết rõ trên mặt nàng.
Ta không thể tin được.
Thì ra là thật.
Nàng không muốn có con với ta.
Ta suýt không đứng vững.