Giấu Ngọc Trong Lòng

Chương 8



“Phụ thân bị lú lẫn rồi sao! Hay bị Lương Vương lừa rồi? Dĩ nhiên con chỉ thích Thái tử thôi!”

 

Sợ phụ thân đứng sai phe, ta dặn đi dặn lại, nhất định không được hành động hồ đồ, mọi việc đều phải nghe theo Hoàng thượng và Thái tử.

 

Phụ thân nhìn ta, gật đầu mãn nguyện:

 

“Ngọc nhi trưởng thành rồi.”

 

Không sai, giờ ta phải giúp Triệu Tông diễn kịch, còn phải dặn phụ thân cẩn thận.

 

Bận thật đấy, nhưng người có năng lực thì phải gánh vác.

 

Nửa năm trời diễn kịch, đến một ngày, Triệu Tông nói với ta:

 

“Nương tử, mọi việc sắp kết thúc rồi.”

 

“Triệu Quân cùng nhạc phụ và Tống gia đang âm mưu ép cung.”

 

“Triệu Quân tên súc sinh đó, dám hạ độc trong đồ ăn thức uống hằng ngày của phụ hoàng, khiến ngài gần đây thân thể yếu nhược, chẳng màng triều sự.”

 

Ta nghe mà kinh hãi, gan Triệu Quân to vậy sao?

 

Cũng thấy lo:

 

“Nếu phụ hoàng bệnh, hay để Trần đại phu tới khám thử đi.”

 

Đó chính là vị đại phu kê thuốc tránh thai cho ta, từ năm ta mười tuổi ngã đập đầu thì đã chăm sóc ta suốt.

 

“Tuy ông ấy không phải ngự y, nhưng y thuật tuyệt vời không kém.”

 

Triệu Tông ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu:

 

“Không cần. Đừng nói chuyện đó nữa. Giờ điều quan trọng nhất là, ta phải đưa nàng đi.”

 

Muốn đưa ta đi?

 

Ta không chịu!

 

“Vì sao phải đưa thiếp đi? Chàng sợ thiếp làm vướng chân sao? Thiếp không đâu! Thiếp biết võ, có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp mọi người nữa!”

 

Triệu Tông và phụ thân ta đều còn ở đây, sao ta có thể đi được?

 

Mặc dù lời đồn nói Triệu Tông văn võ song toàn, nhưng bình thường chàng luôn tươi cười hòa nhã, đâu có giống người biết võ?

 

Huống hồ, phụ thân ta đã lớn tuổi, nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao?

 

Ta cố gắng nghĩ mọi cách để thuyết phục chàng cho ta ở lại.

 

Nhưng chàng ôm chặt lấy ta, trầm giọng nói:

 

“Không phải do nàng không đủ mạnh, mà là ta không đủ mạnh.”

 

“Chỉ cần nàng còn ở đây, ta sẽ phân tâm.”

 

“Yên tâm, chờ mọi việc kết thúc, ta sẽ tới đón nàng. Ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho cha vợ, nàng không cần lo lắng.”

 

Triệu Tông nói chàng sẽ phân tâm.

 

Ta chợt nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần phụ thân xuất chinh, mẫu thân đều đến chùa cầu bình an.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ thân cất lá bùa vào lòng, thở dài:

 

“Nương tử, ta là người từ nơi đ.a.o kiếm m.á.u lửa bước ra, trước kia không thấy gì, giờ lại không nỡ rời nàng và Ngọc nhi. Ra chiến trường mà cứ lo mãi về hai mẫu nữ.”

 

Mẫu thân đưa tay lau nước mắt của phụ thân, mỉm cười:

 

“Thiếp và con sẽ luôn ở đây, đợi chàng trở về.”

O mai d.a.o Muoi

Ta học theo dáng vẻ khi ấy của mẫu thân, mỉm cười với Triệu Tông:

 

“Được, chàng bảo thiếp đi đâu, thiếp sẽ đi. Thiếp sẽ chờ chàng trở về.”

 

9

 

Người ta đồn rằng Thái tử phi vì ghen tuông mà chọc giận Thái tử, bị đưa đến Trấn Quốc Tự với danh nghĩa cầu phúc, nhưng thực chất là để kiểm điểm.

 

Tin tức này chẳng khác gì mọc cánh, lan truyền khắp nơi.

 

Triệu Tông dùng giọng văn của ta, gửi cho Triệu Quân một phong thư.

 

Trong đó viết: “Tất không phụ quân.”

 

Ba ngày sau, đêm khuya, Lương Vương tạo phản.

 

Triệu Quân dẫn binh, một đường tiến sát hoàng cung.

 

Cấm vệ quân đã sớm bị hắn thu phục, lại thêm tinh binh của phủ Tướng quân, ngôi vị hoàng đế tưởng chừng đã nắm chắc trong tay.

 

Hắn còn giả truyền thánh chỉ, gọi Thái tử Triệu Tông vào cung, hiện giờ đã bị giam giữ.

 

Triệu Quân cười cuồng vọng, từng bước bước lên Kim Loan điện.

 

Nhưng vừa đẩy cửa ra, hắn khựng lại.

 

Triệu Tông đứng trên cao, từ trên nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm.

 

Khí thế ấy, nào có dáng vẻ của kẻ bị bắt giam?

 

Triệu Quân lập tức nhận ra mình đã trúng kế, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hắn còn có binh mã!

 

Hắn nghiến răng quát:

 

“Người đâu! G.i.ế.t hắn cho ta!”

 

Thế nhưng cấm vệ quân lại chẳng ai nghe theo, ngược lại còn bao vây hắn, trường thương đồng loạt chĩa vào người.

 

Không sao, vẫn còn binh lính của Tướng quân!

 

Đúng rồi, Tướng quân đâu rồi?

 

Ông đã xin đi tiên phong, xông vào cung trước, lúc này sao chưa thấy?

 

Phía sau Triệu Tông chợt có người bước ra, ôm quyền nói:

 

“Điện hạ, phản đảng của Lương Vương đã bị bắt toàn bộ!”

 

Triệu Quân phẫn nộ gào lên:

 

“Tô Tướng quân, lão già khốn kiếp! Ngươi dám gạt ta!”