Hắn vừa động đậy đã bị binh sĩ đè xuống.
Lúc người của Triệu Tông đến đón ta, ta đang quỳ trước Phật cầu nguyện.
Con gái tướng môn vốn không tin vào thần linh quỷ quái, nhưng lúc này, ta thật lòng hy vọng nếu trời cao có linh thiêng, xin hãy phù hộ phụ thân và phu quân bình an vô sự.
Bên ngoài có động tĩnh, Xuân Chi rút d.a.o găm che trước người ta:
“Tiểu thư cẩn thận, nếu có biến, nô tỳ sẽ chặn chúng, người mau chạy!”
Con nha đầu ngốc của ta, mấy hôm nay thấy ta u uất liền đủ kiểu kể chuyện cười, biến trò ảo thuật cho ta vui.
Từ lúc ta đưa nàng về, nàng đã thề:
“Cả đời này, mạng của nô tỳ chính là của tiểu thư!”
Ta chưa bao giờ coi nàng là nô tỳ, nàng như tỷ muội, cùng ăn cùng ở, theo ta vào Đông cung, giờ lại chắn trước mặt ta.
Ta nhấc trường thương, mỉm cười với nàng:
“Chúng ta đều học võ từ phụ thân, con gái Tô gia, sao có chuyện bỏ chạy!”
May mắn thay, người tới là người của Triệu Tông.
Hắn quỳ xuống nói:
“Thái tử phi, mọi việc đã xong. Điện hạ cho người tới đón người hồi cung.”
Ta vội hỏi:
“Chàng thế nào rồi? Có bị thương không? Còn phụ thân ta, phụ thân ta thế nào?”
Thuộc hạ vội trấn an:
“Chủ tử yên tâm, điện hạ và Tô tướng quân đều bình an vô sự.”
Nghe vậy, ta siết tay Xuân Chi, cả hai cùng nhẹ nhõm thở ra.
Khi ta vào điện, bên trong không còn ai ngoài Triệu Quân.
Hắn bị lột bỏ y phục, trói chặt, chỉ mặc đơn áo mỏng, nằm dưới đất, đầy rẫy vết thương.
Thấy ta, hắn lại cười điên loạn:
“Hoài Ngọc! Hoài Ngọc nàng đến rồi! Nàng quay lại rồi ha ha ha…”
“Triệu Tông! Ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi có biết người bên gối của ngươi, sớm đã tư thông với ta không?!”
“Ha ha… mấy bức thư đó, ta đều giữ lại cả, đợi chọn ngày tốt sẽ đưa cho ngươi, cho ngươi xem cái người mà ngươi yêu thương che chở, là một ả nữ nhân lẳng lơ ra sao! Trong thư nàng quyến rũ ta thế nào!”
Triệu Tông tiến lên, bạt tai hắn hai cái, rồi đá mạnh vào bụng hắn.
Chàng lạnh lùng nói:
O Mai d.a.o Muoi
“Ngươi cũng xứng gọi tên nàng sao?”
10
Triệu Quân không cam tâm, phun hai ngụm m.á.u, hướng về người đang ngồi trên ngai vàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần nói đều là thật! Là ả dụ dỗ nhi thần, nếu không sao nhi thần lại phạm sai lầm lớn đến vậy? Đúng, tất cả đều là lỗi của ả, là lỗi của Tô gia! Xin phụ hoàng minh xét!”
Hoàng đế có vẻ mệt mỏi, chỉ hơi nhướng mắt liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Ngược lại, phụ thân ta móc từ trong n.g.ự.c ra một tờ thánh chỉ, đi đến trước mặt Triệu Quân, lạnh nhạt nói:
“Lương Vương, xin đừng vu khống. Tô giá ta làm việc theo lệnh vua, có thánh chỉ chứng thực.”
Triệu Quân vẫn cắn chặt, khăng khăng rằng ta tư thông với hắn.
Kết quả, Triệu Tông đem những bức thư tìm được trong phủ hắn ra, đặt cạnh những dòng chữ ta viết thường ngày, bày ngay trước mặt hắn.
Chỉ cần nhìn là thấy ngay khác biệt.
Triệu Quân sững người, lẩm bẩm:
“Không thể nào… không phải nàng… vậy, vậy là ai?”
Hắn chợt trừng mắt nhìn Triệu Tông:
“Là ngươi! Từ đầu đến cuối là ngươi! Các ngươi cấu kết lừa ta!”
Triệu Tông mặt không đổi sắc:
“Chuyện ngươi làm, chẳng thể trách người khác.”
Sau đó chàng quay về phía cao điện, ôm quyền trầm giọng nói:
“Xin phụ hoàng xử lý!”
Triệu Quân bị phế làm thứ dân, ban c.h.ế.t.
Tống quý phi bị tước bỏ mọi phong hiệu, đày vào lãnh cung.
Những kẻ từng câu kết với Triệu Quân đều bị thanh trừng.
Triều đình thay đổi nhân sự, những vị trí trống đều được người của Triệu Tông thay thế.
Khi ta trở về Đông cung, vẫn chưa yên tâm, cứ xoay quanh chàng:
“Nhiều m.á.u vậy, thật sự không bị thương chứ? Có thì đừng giấu thiếp.”
Triệu Tông nắm lấy tay ta:
“Được rồi Ngọc nhi, ta nói không là không. Nàng đừng lo. Ngược lại là nàng đó, gầy đi rồi.”
Chàng vén tóc mai ta ra sau tai, ánh mắt dịu dàng:
“Ta vốn nên tự mình đến đón nàng, nhưng lúc ấy còn việc chưa xong, không rời được. Nàng có trách ta không?”
Ta ôm chặt chàng:
“Không trách chàng, bình an là tốt rồi.”
Triệu Tông vòng tay ôm lấy ta, tựa cằm lên đầu ta, yên lặng thật lâu rồi mới nói:
“Ngọc nhi, nàng từng đến Khôn Ninh cung, thấy nơi đó thế nào? Nếu dọn đến đó ở, có quen không?”
Khôn Ninh cung là nơi ở của Hoàng hậu.