Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 1



Sợ thuyền phu đuổi xuống, ta ngồi thu mình trong một góc, siết c.h.ặ.t t.a.y nải nhỏ của mình.

Mãi đến khi thuyền rời bến, ánh chiều tà đỏ au như lòng đỏ trứng gà phủ lên mặt nước, gợn sóng lấp lánh tựa như những mảnh vàng vỡ vụn. Cảnh sắc đẹp đến mức ta quên cả sợi dây kết đồng tâm nhỏ còn đang đan dở trong tay.

Mấy phu khuân vác cùng thuyền tụ tập quanh bếp lửa, tay cầm chén rượu, bên cạnh là một đĩa đậu rang ngũ vị, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu rôm rả.

“Quan phụ mẫu của Khúc Châu chúng ta - Từ Đại nhân, đến nay vẫn chưa cưới vợ, thật khiến người ta sốt ruột quá!”

“Không đâu, không đâu! Nghe nói Từ Đại nhân có một vị hôn thê từ thuở nhỏ, sắp thành thân rồi đấy.”

Ta len lén mím môi, trong lòng vui vẻ khôn xiết.

Họ nói không sai, hôn sự giữa ta và Hứa Phi Mặc đã được định từ năm ta chín tuổi.

Khi ấy, Hứa Phi Mặc rất thích ta, lúc nào cũng ngọt ngào gọi ta là “Tiểu Huỳnh muội muội.”

Trưởng bối nhà họ Hứa cũng khen rằng, Tiểu Huỳnh đan dây kết nhanh nhất, khéo léo nhất, lại xinh xắn lanh lợi, phải sớm định ước hôn sự với Hứa Phi Mặc, tránh để người khác cướp mất.

Hứa Phi Mặc luôn dành mọi thứ tốt nhất cho ta. Con diều đẹp nhất là dành cho ta thả trước, quả thanh mai đầu tiên trong sân vừa chín cũng bứt cho ta ăn trước.

Vậy nên, ngay cả bát canh ngọt có độc của hắn, cũng là ta uống trước.

Thật ra, ta đã chẳng còn nhớ rõ bát canh đó có mùi vị thế nào.

Chỉ nhớ lúc tỉnh lại, đại phu khẽ lắc đầu thở dài, nói rằng ta e là sẽ ngốc nghếch cả đời.

Năm ấy, ta mới chín tuổi, hoàn toàn không hiểu “cả đời” nghĩa là gì.

Nhìn quả thanh mai còn xanh trên cành, ta siết chặt sợi dây kết nhỏ còn đan dở dang trong tay, cúi đầu cố gắng suy nghĩ—

Cả đời? Có phải chính là “cả đời gắn bó” mà hôm trước Hứa Phi Mặc đã nhắc đến hay không?

Trưởng bối nhà họ Hứa áy náy trong lòng, bèn bồi thường cho nhà họ Chúc một khoản ngân lượng lớn, lại định hôn sự giữa ta và Hứa Phi Mặc, xem như bù đắp cho ta.

Họ nói, đợi ta tròn mười sáu tuổi, Hứa Phi Mặc sẽ cưới ta vào cửa, hơn nữa còn không được nạp thiếp, tránh để sau này ta bị người khác bắt nạt.

Hứa Phi Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt đầy vẻ thương xót:

“Chờ đến khi Tiểu Huỳnh mười sáu tuổi, ta sẽ cưới nàng.”

Thế là ta cứ chờ mãi, chờ đến khi cây thanh mai ngoài cửa kết trái lần thứ bảy.

Hai năm trước, ta hớn hở chạy đến báo với Hứa Phi Mặc rằng, Tiểu Huỳnh đã mười sáu tuổi rồi, có thể cưới về nhà rồi!

Hôm đó, hắn đang cùng bằng hữu uống rượu ngắm hoa, chỉ liếc ta một cái, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ:

“Là đợi mười sáu năm, chứ không phải đợi đến mười sáu tuổi, chắc nàng nhớ nhầm rồi đấy, đồ ngốc.”

Khi vị khách quý kia bước vào, Hứa Phi Mặc thậm chí còn không buồn nhìn ta thêm một lần, giọng nói lộ rõ vẻ tiếc nuối:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gio-khe-lay-co-ua-dom-dom-ve-sang-dem-he/chuong-1.html.]

“Huynh thật khiến ta ngưỡng mộ, vị hôn thê của huynh đoan trang, hiểu lễ nghĩa, lại môn đăng hộ đối.”

Ta ngồi trên tảng đá lớn giữa sân, cố gắng suy nghĩ thật lâu.

Ta rất muốn nói: Hứa Phi Mặc, không phải Tiểu Huỳnh nhớ nhầm, mà là huynh nhớ nhầm.

Nhưng không sao cả.

Tiểu Huỳnh không giống huynh, không có nhiều bằng hữu để gặp, cũng chẳng có quá nhiều việc phải bận rộn.

Tiểu Huỳnh không có bạn, ngoài đan dây ra, cũng chẳng biết làm gì khác.

Vậy nên, chờ thêm mười sáu năm nữa cũng không sao cả.

Tiểu Huỳnh có rất nhiều thời gian, đều có thể dùng để chờ huynh.

Giống như mỗi lần dọn nhà, huynh luôn bảo rằng Tiểu Huỳnh ngốc nghếch, mang theo Tiểu Huỳnh thật phiền phức.

Vậy thì lần này, Tiểu Huỳnh đi trước.

Huynh có cảm thấy Tiểu Huỳnh đã thông minh hơn không? Có cảm thấy Tiểu Huỳnh thực ra cũng chẳng phiền phức đến thế không?



Trong lòng ta càng nghĩ càng thấy vui vẻ, chợt nghe từ xa vang lên tiếng nhạc hỷ rộn ràng. Hóa ra đó là một chiếc thuyền hoa được trang hoàng rực rỡ, phủ đầy lụa đỏ và xanh lục.

“Xem kìa, nói gì là có ngay!”

Mấy phu khuân vác trên thuyền hồ hởi reo lên, nhao nhao muốn xin hai viên kẹo hỷ cùng vài quả táo hỷ để lấy may.

Hai chiếc thuyền dần áp sát, hỷ nương cầm theo túi vải đỏ, gặp ai cũng phát kẹo hỷ, cả hai thuyền nhất thời tràn ngập không khí vui mừng.

Chỉ có tân nương là im lặng cúi đầu, khăn voan đỏ che kín mặt, vạt váy đặt trên đầu gối loang một mảng nước.

Không ai dỗ dành nàng, ta bỗng thấy xót xa thay, liền khẽ nghiêng đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ, thành thân là chuyện vui như vậy, sao tỷ lại khóc?”

Tân nương không đáp.

Ta bèn thò tay vào tay nải nhỏ, lấy ra sợi dây kết đồng tâm vừa đan trên đường lúc chiều:

“Cho tỷ này, đừng khóc nữa nhé.”

Ai ngờ vừa nhìn thấy dây kết, nước mắt tân nương càng rơi như mưa.

“…Ta… Ta không muốn gả cho hắn!”

A… vậy… phải làm sao bây giờ?