Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 2



Tân nương vừa khóc vừa sụt sịt lau mắt, giọng nói nghẹn ngào:

“Muội muội, ta nói thật với muội nhé, ta không phải là vị hôn thê của Từ Đại nhân, mà là do hôn thê của hắn bỏ trốn, tộc trưởng mới bắt ta thay thế.”

“Mọi người đều nói ta không biết điều, rằng Từ Đại nhân nhậm chức ở Khúc Châu, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở…”

“Nhưng đã có ai hỏi ta chưa? Có ai hỏi ta rằng… ta đã có người trong lòng hay chưa…”

Khoan đã!

Không đúng! Quan nhân của Khúc Châu là Hứa Phi Mặc, mà hắn mới là vị hôn phu của ta!

Ta tròn mắt, nói như đinh đóng cột:

“Tỷ tỷ, tỷ khóc nhầm rồi! Người thành thân với Hứa Đại nhân chính là ta! Kẻ bỏ trốn kia cũng là ta!”

Tân nương ngừng khóc, ngây ngốc nhìn ta.

Ta nghiêm túc kể lại chuyện hôn sự đã được định ước từ năm ta chín tuổi, rồi nói rằng ta tự mình lẻn lên thuyền vì sợ Hứa Phi Mặc chê ta ngốc. Ta còn chắc chắn khẳng định rằng con thuyền này đang đến Khúc Châu, và ta chính là muốn đi tìm hắn.

Huống hồ, ta thích Hứa Phi Mặc như vậy, làm sao có chuyện ta bỏ trốn được chứ?

Tân nương lập tức nín khóc, mừng rỡ gật đầu lia lịa:

“Đúng rồi! Đúng rồi! Hôn sự đã được định từ năm chín tuổi, là vị Từ Đại nhân nhậm chức ở Khúc Châu!”

Đúng thế mà!

Cuối cùng, ta và tân nương đổi y phục cho nhau, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rối rít cảm tạ.

Ta kéo khăn voan trùm lên đầu, có chút ngại ngùng phất tay:

“Đừng cảm ơn ta nữa, ta suýt chút nữa hại tỷ rồi đấy.”

“Thôi đừng khóc nữa, mau đi đi, đợi ta gặp được Hứa Đại nhân, ta sẽ bảo hắn nói chuyện lại với tộc trưởng.”

Vài ngày lênh đênh trên sông nước, rồi lại ngồi kiệu hoa lắc lư chậm rãi tiến về Khúc Châu.

Dọc đường, tiếng nhạc hỷ vang vọng không dứt.

Ta cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến lạ, khẽ mím môi cười.

Hì hì, náo nhiệt ghê, hóa ra Hứa Phi Mặc coi trọng hôn sự với ta đến thế.

Xuống kiệu hoa, cúi lạy thiên địa.

Ta ngồi trong tân phòng, nhìn bóng dáng Hứa Phi Mặc qua tấm khăn voan đỏ, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.

Mấy ngày không gặp, dường như hắn lại cao thêm một chút thì phải?

Dưới ánh đèn rực rỡ, hắn cầm lấy cân hỷ, chuẩn bị vén khăn voan. Ta căng thẳng siết chặt vạt áo trên đầu gối.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo gấp gáp:

“Đại nhân! Đại nhân không hay rồi! Đập nước ở cửa đê vỡ rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tai họa đến bất ngờ, Hứa Phi Mặc thậm chí còn chưa kịp cởi hỷ phục, đã vội vã lao ra cửa.

Đi được mấy bước, hắn mới chợt nhớ ra hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, liền quay lại dặn dò:

“Xin lỗi nàng, phu nhân cứ ngủ trước đi, không cần chờ ta.”

Giọng hắn trầm thấp hơn ngày thường, xem ra làm quan ở Khúc Châu thực sự rất vất vả.

Ta sợ hắn áy náy trong lòng, bèn vội vàng lên tiếng thật lớn:

“Không sao đâu! Hôm nay không sao, ngày mai cũng không sao, không cần vội!

“Ta… ta sẽ luôn ở nhà chờ chàng về!”

Không sao cả, Hứa Phi Mặc, ta đã quen chờ chàng rồi!

Bóng lưng của Hứa Phi Mặc khựng lại, tựa như bật cười khẽ:

“Được, có phu nhân chờ ta, ta nhất định sẽ sớm quay về.”

“Lúc sai người vào báo tin, ta còn thấp thỏm lo lắng, sợ đại nhân để phu nhân lại trong đêm tân hôn, phu nhân sẽ giận dữ đấy.”

Vị tiểu quan hầu cận bên cạnh không nhịn được mà trêu chọc:

“Xem ra đại nhân cưới được một vị phu nhân rất hiền hậu.”

Ta tháo khăn voan, chuẩn bị đi ngủ.

Bên cạnh, nha hoàn cẩn thận cười bồi:

“Đại nhân bận bịu chính sự, phu nhân đừng giận.”

Không giận, không giận, có gì phải giận đâu chứ?

Ta khoát tay, thản nhiên đáp:

“Nếu đê vỡ, sẽ có rất nhiều người c.h.ế.t đuối, như thế mới thực sự không ổn.”

Đến nửa đêm, Hứa Phi Mặc vẫn chưa về, chỉ có người hầu mang tin đến, bảo phu nhân chuẩn bị ít y phục, sáng mai mang đến cho hắn.

Ta mở rương, vừa nhìn vào liền sững sờ—

Mới mấy ngày không gặp, sao quần áo của Hứa Phi Mặc lại cũ kỹ đến vậy? Còn có mấy chỗ rách mà cũng chẳng ai khâu vá lại.

Trên đường đi, ta không biết đã ngủ bao nhiêu ngày, lại nghe tiếng nhạc hỷ vang lên dọc đường, ta cũng cảm thấy buồn ngủ theo.

Ta dứt khoát ngồi dậy, cầm lấy kim chỉ, dưới ánh đèn lặng lẽ khâu vá từng đường kim mũi chỉ.

Trước đây, Hứa Phi Mặc luôn khen ta thêu thùa khéo léo, dây kết ta đan tinh xảo đẹp đẽ, thậm chí còn chạy theo sau đòi ta đan cho hắn.

Nhưng về sau, nhà họ Hứa ngày càng vinh hiển, trong phòng chẳng thiếu những thợ thêu và nha hoàn hầu hạ.

Hứa Phi Mặc không còn đeo dây kết do ta đan, cũng không cho ta động vào y phục của hắn nữa.

Giờ đây, ta đã trở thành thê tử của hắn, lại có thể giúp hắn khâu vá áo quần, trong lòng ta thực sự cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Mỗi mũi thêu đều tỉ mỉ, ngay cả tay áo ta cũng cẩn thận thêu thêm hai con đom đóm nhỏ.