Hắn không biết.
Cái gì hắn cũng không biết.
Hôm đó, một mình ra ngoài, ta thực sự rất sợ.
Sợ người ta nhìn ra ta là kẻ ngốc, sợ người ta cũng như hắn, ghét bỏ ta, chê ta là kẻ vướng bận.
Nhưng không ai bận tâm đến ta, cũng không ai làm khó ta.
Thậm chí, còn có người khen ta đan dây kết đẹp, cho ta thêm một nắm kẹo mừng.
Lúc cẩn thận cất kẹo vào tay nải nhỏ, Tiểu Huỳnh bỗng dưng có chút tự mãn mà nghĩ rằng—
Hóa ra, ta cũng không đến mức phiền phức như vậy.
“Ta vốn định đến Túc Châu chờ ngươi, nhưng lại lên nhầm thuyền. Ta sợ thuyền phu giống ngươi, sẽ mắng ta ngu dốt, nên không dám hỏi lại.”
“Ta ngồi nhầm kiệu hoa, là vì thấy tân nương kia khóc đến thương tâm, nhưng không một ai hỏi han nàng, ta đau lòng thay cho nàng.”
Nhìn thấy nàng ấy, ta bỗng nhớ đến chính mình.
Ngày đó, ở Hứa gia, ta ngồi trên tảng đá, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ta đã hy vọng biết bao rằng sẽ có ai đó đến hỏi ta đang nghĩ gì, vì sao lại khóc.
Nhưng không có ai cả.
Dù chỉ một lần—cũng không có.
“Tiểu Huỳnh, ta đã hối hận rồi! Nhưng nếu đổi lại là ta, nếu người ngu dốt là ta, nàng có thể ở bên ta cả đời không?”
Hứa Phi Mặc nhìn ta chằm chằm, giọng nói đầy bất cam:
“Nàng có thể…”
“Ta có thể!”
Ta bỗng nhiên bật khóc nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Ta sẽ tìm thuốc giúp ngươi trở nên thông minh.”
“Ta sẽ đan thật nhiều dây kết, mang đi bán lấy tiền.”
“Ta sẽ ở bên ngươi, mãi mãi ở bên ngươi…”
Hứa Phi Mặc sững người.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt cũng dần đỏ hoe, run rẩy đưa tay muốn kéo lấy tay ta.
“Vậy thì… quay về đi, ta cũng sẽ dựng lại xích đu cho nàng, sẽ không bao giờ chê nàng phiền nữa.”
“Chúng ta thành thân đi. Ta sẽ đưa nàng đến y quán, tìm đại phu giỏi nhất…”
“Tiểu Huỳnh, chẳng phải từ năm chín tuổi nàng đã nói muốn gả cho ta sao? Nàng từng vì ta mà uống bát canh ngọt kia…”
Ta lau khô nước mắt, kiên quyết lắc đầu:
“Ta đã quên mất hương vị của bát canh đó rồi.”
“Hứa Phi Mặc, ngươi đi đi.”
“Ta không cần ngươi nữa. Cả đời này cũng không cần nữa.”
Lời đã nói rõ, ta cũng đã quyết tâm.
Từ Phong Thanh vững vàng che chở ta sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hứa Phi Mặc:
“Hứa huynh, châu báu bị bỏ mặc nơi phố chợ, tự khắc sẽ có người nhặt về mà trân trọng.”
“Muốn trách, thì chỉ có thể trách huynh không biết nhìn người.”
“Hôn ước giữa huynh và thê tử ta, nếu huynh muốn kiện, muốn làm lớn chuyện, tùy huynh.”
“Nhưng huynh cũng biết rõ, ta là người có thói quen bảo vệ người nhà đến cùng.”
“Trước đây trên quan trường ta che chở cho huynh thế nào, thì bây giờ đối với Tiểu Huỳnh cũng sẽ như vậy.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Năm ấy trôi qua rất nhanh.
Tiểu Huỳnh đã học được rất nhiều chữ, cũng kết giao thêm không ít bạn bè.
Lão đại phu mày trắng nói, Từ Phong Thanh dạy rất giỏi, chỉ cần kiên trì uống thêm nửa năm thuốc đắng, bệnh của ta sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Vì vậy, hôn sự giữa ta và Từ Phong Thanh được ấn định vào ngày lập xuân năm thứ ba.
Những lễ vật mừng cưới, hắn phần lớn đều trả lại.
Chỉ giữ lại ba phần, nói rằng đó là quà tặng đặc biệt mà có người cố ý gửi riêng cho ta.
Hai phần là do Thôi cô nương gửi đến.
Phần còn lại… là của Hứa Phi Mặc.
Ta vốn nghĩ trong hộp sẽ là hôn thư được định ước từ năm ta chín tuổi.
Không ngờ bên trong lại là một phong thư.
Trong thư, hắn kể lại rất nhiều chuyện cũ, từng câu, từng chữ đều chất chứa hối hận và tiếc nuối.
Những chuyện ngày xưa, giờ nhắc lại, ta chỉ cảm thấy dửng dưng, lòng chẳng còn gợn sóng.
Từ Phong Thanh từng nói với ta, sau khi ta rời đi, Hứa gia đã chọn cho Hứa Phi Mặc không ít cô nương để xem mắt, nhưng hắn đều từ chối.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt Từ Phong Thanh luôn có chút cảnh giác.
Ta thì chỉ nhớ rằng, năm ấy khi ta tỉnh lại, đại phu từng thở dài lắc đầu, ông ấy nói, e rằng ta sẽ mãi ngốc nghếch cả đời.
Dưới đáy hộp, có một nhành thanh mai.
Có lẽ được người ta đích thân mang đến ngay trong ngày, bởi khi mở ra, hương hoa vẫn thanh khiết như cũ.
Nhưng dù có được gửi đi nhanh thế nào, từ khoảnh khắc bị bẻ xuống khỏi cành, nó đã được định sẵn sẽ héo tàn.
Từ Phong Thanh giả vờ không để tâm, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía hộp gỗ.
Nhìn thấy nhành thanh mai ấy, không hiểu sao hắn lại có chút chướng mắt với cả vườn hoa cỏ ngoài kia:
“Nếu phu nhân thích thanh mai, ngày mai ta sẽ gọi người nhổ sạch hết hoa cỏ trong viện.”
“Trồng toàn cây mai đi, để mùa xuân thì ngắm, mùa hạ thì ăn, mùa thu ủ rượu, mùa đông uống rượu cho ấm lòng.”
Ta cười híp mắt, ôm lấy eo hắn, ngước đầu hít hít mũi:
“Lạ thật, thanh mai còn chưa chín, sao đã có vị chua rồi nhỉ?”
Mùa hạ năm thứ ba, đến ngày Tiểu Huỳnh xuất giá.
Ba thư sáu lễ, trên mỗi tấm thiếp hồng đều viết tên Chúc Tiểu Huỳnh.
Lần này, hỷ phục được may đo cẩn thận, vừa vặn như thể sinh ra đã thuộc về ta.
Tổ mẫu mỉm cười rạng rỡ, nhận lấy chén trà ta dâng, nụ cười vui đến không kìm lại được:
“Xem ra là tơ hồng của Nguyệt Lão se duyên, chỉ thiếu một nét duyên phận cũng không thể thành được mối nhân duyên này.”
Nến đỏ cháy cao, ánh lửa chiếu lên gương mặt Từ Phong Thanh.
Giữa ánh đèn, đôi mày mắt hắn dường như mang theo nét diễm lệ khó tả, đẹp đến mức khiến ta xấu hổ mà cúi đầu.
Hắn nâng cằm ta lên, cười trêu chọc:
“Phu nhân nhìn cho rõ, lần này đừng nhận nhầm phu quân nữa đấy.”
“Nếu gọi nhầm tên, ta sẽ không bỏ qua cho nàng đâu.”
…
Tháng cuối hạ, trời sao rực rỡ tựa tuyết rơi
Cơn gió ấm áp khẽ lướt qua, cỏ úa hóa thành ánh đom đóm.
Trong ánh đèn hồng phủ lên màn trướng, sau chén rượu hợp cẩn, một đêm trăng tròn, hoa khoe sắc thắm.
Nhìn dế mèn thành đôi, cất lên khúc hát nguyện một đời bạc đầu giai lão, trăm năm ân ái.
Lắng nghe uyên ương thủ thỉ, nói về tình sâu duyên nặng, con đàn cháu đống.
Hết.