Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 10



Ta lặng lẽ cúi đầu.

Không có…

Chưa từng gặp đại phu nào, cũng chưa từng uống qua loại thuốc nào.

Năm ta chín tuổi, sau khi đại phu của Hứa gia phán ta cả đời sẽ ngốc nghếch,

Hứa gia đưa cho phụ thân ta một khoản bạc, Hứa Phi Mặc nói rằng sau này vẫn sẽ cưới ta.

Thế rồi, từ đó về sau, không còn ai quan tâm đến bệnh của Tiểu Huỳnh nữa.

“Đại phu nói, mỗi ngày đến y quán châm cứu, kết hợp với thuốc uống ba lần một ngày, thêm cả việc dạy Tiểu Huỳnh học nói chuyện, học làm việc, thì dần dần sẽ trở nên thông minh.”

“Tốt quá rồi! Tiểu Huỳnh sắp thông minh rồi, tổ mẫu biết được nhất định sẽ vui lắm!”

Trên đường về nhà, sắc trời ửng đỏ, từng tầng mây như bị ngọn lửa vô biên vô tận đốt cháy.

Trước đây, ta từng nghe người ta nói, ngày nào hoàng hôn rực rỡ, thì chính là ngày thích hợp để xuất hành đi xa.

Ánh chiều tà hắt lên khuôn mặt của Từ đại nhân, khiến lòng ta bỗng dưng nhói lên, nước mắt chẳng biết vì sao mà cứ rơi xuống.

Vì sao lại khóc chứ?

Ta nên vui vẻ mới đúng mà.

Vui vì hoàng hôn hôm nay đẹp như vậy.

Vui vì đã tìm được thuốc chữa bệnh ngốc của mình.

Vui vì thì ra… bệnh của ta, vốn không khó chữa đến thế.

“Sao lại khóc rồi? Là thuốc quá đắng, hay châm cứu quá đau?”

Từ đại nhân khựng lại một chút, dường như có chút do dự:

”…Hay là Tiểu Huỳnh muốn về rồi?”

Gió chiều khẽ lay hàng liễu bên hồ, mặt nước gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.

Ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng cũng như vừa uống thuốc đắng lại vừa bị kim châm—vừa chua xót, vừa đau đớn:

“Từ hôm qua đến hôm nay, Tiểu Huỳnh vẫn luôn nghĩ.”

“Tại sao trời lại quang đãng?”

“Tại sao ngài lại đối xử với Tiểu Huỳnh tốt như vậy?”

”…Tại sao Tiểu Huỳnh không phải là thê tử của ngài? Tại sao người hứa hẹn cả đời với Tiểu Huỳnh lại không phải là ngài?”

Càng được hắn đối xử tốt, nước mắt ta lại càng rơi nhiều hơn.

Từ đại nhân thoáng sững sờ, sau đó cúi người dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối ra sau tai:

“Bởi vì hôm nay Tiểu Huỳnh phải ra ngoài khám bệnh, nên trời mới quang đãng.”

“Bởi vì Tiểu Huỳnh là một cô gái tốt, xứng đáng được tất cả mọi người đối xử tốt.”

Nhắc đến thê tử, hắn cũng hơi ngập ngừng, rồi lại mỉm cười ôn hòa:

“Ta cũng rất mong Tiểu Huỳnh là thê tử của ta.”

“Nhưng ta sợ Tiểu Huỳnh không hiểu thế nào là hứa hẹn cả đời.”

“Hứa hẹn cả đời—đó là một chuyện còn phức tạp hơn cả may áo, thắt dây kết hay đan thỏ cỏ.”

“Biết rõ Tiểu Huỳnh không hiểu, mà vẫn giả vờ như nàng hiểu, đó chính là đang ức h.i.ế.p nàng.”

Ta không biết. Ta không hiểu.

Nhưng lòng ta hiểu.

Tim ta bảo ta phải giống như hôm đó, từ xích đu nhảy xuống, không do dự, không cần suy nghĩ gì cả, nhào vào lòng hắn, làm nũng mà gọi một tiếng ‘phu quân’.

Nghe thấy ta khẽ gọi “phu quân”, thân hình Từ Phong Thanh thoáng cứng lại, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng ôm chặt lấy ta, che chở ta khỏi cơn gió lành lạnh của buổi chiều muộn.

Không xa phía sau, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tựa như có người đã rong ruổi suốt ngày đêm, vội vã chạy đến.

Một giọng nói khàn đặc, chất chứa ghen tuông cùng giận dữ không kìm nén nổi cất lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Chúc Tiểu Huỳnh! Nàng vừa gọi hắn là gì!”

Ta quay đầu lại.

Người kia ghìm cương xuống ngựa—là Hứa Phi Mặc.

Hắn không biết đã vượt bao nhiêu dặm đường, nhìn qua vô cùng tiều tụy và mệt mỏi.

Trên tay hắn đang siết chặt lấy bộ y phục ta may cho Từ đại nhân, sắc mặt còn khó coi hơn cả cái chết.

Trên bộ y phục ấy, ta đã thêu hai con đom đóm nhỏ.

Hứa Phi Mặc cắn chặt răng, giọng khàn đặc, đầy căm tức:

“Chúc Tiểu Huỳnh, ta tìm nàng suốt nửa tháng trời, đến một giấc ngủ yên cũng không có. Còn nàng thì sao? Nàng lại ở đây…!”

Hắn nhìn chằm chằm Từ Phong Thanh, cố gắng đè nén cơn giận dữ, rồi đưa tay về phía ta:

“Lại đây!”

Ta trốn sau lưng Từ đại nhân, không muốn nhìn hắn dù chỉ một cái.

Hứa Phi Mặc hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, cho rằng với trí óc của ta, ta cũng chẳng thể nào nghĩ ra được những chuyện vong ân bội nghĩa.

“Chuyện này không thể trách nàng ấy được, vì Tiểu Huỳnh là kẻ ngốc.”

Hắn lạnh lùng nhìn sang Từ đại nhân, giọng nói đè nặng từng chữ:

“Nhưng Phong Thanh huynh, ta nghĩ huynh phải cho ta một lời giải thích. Vì sao vị hôn thê của ta lại ở trong phủ của huynh?”

Không đợi Từ đại nhân lên tiếng, ta đã giành nói trước:

“Không liên quan đến phu quân ta! Là ta, Chúc Tiểu Huỳnh, không muốn làm vị hôn thê của Hứa Phi Mặc nữa!”

Hứa Phi Mặc chấn động, không thể tin vào tai mình.

“Tiểu Huỳnh, chẳng phải nàng luôn mong được gả cho ta sao?”

“Chỉ mới có nửa tháng thôi, ngay cả chó mèo cũng chưa thể nuôi quen, vậy mà nàng lại quyết tâm theo hắn?”

Phải.

Nửa tháng thôi, không đủ để nuôi thân quen một con mèo, một con chó.

Nhưng đủ để Tiểu Huỳnh hiểu ra hai chuyện.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng câu từng chữ:

“Ngồi xích đu… sẽ không bị mắng.”

“Bệnh của Tiểu Huỳnh… là có thể chữa khỏi.”

Nghe ta nhắc đến xích đu và căn bệnh của ta, Hứa Phi Mặc thoáng sững người.

“Ngươi nói ngươi rất lo cho ta…”

“Nhưng khi gặp lại ta, ngươi vẫn cứ một câu gọi ta là đồ ngốc, hai câu gọi ta là đồ ngốc.”

Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời ta.

“Giống như trước đây, mỗi lần ngươi mắng ta ngốc, mắng ta ngu xuẩn.”

“Không phải ta không hiểu.”

“Không phải ta không thấy đau lòng.”

“Ta hiểu từng chữ, từng câu ngươi nói.”

“Nhưng hiểu rồi, đau lòng rồi, thì có thể làm gì đây?”

“Ngoài tha thứ cho ngươi, ta còn có thể đi đâu được nữa?”

Hứa Phi Mặc c.h.ế.t lặng.

Hắn do dự một lúc lâu, rồi mới khó khăn mở miệng, giọng khẽ run lên:

“Là ta sai rồi… Ta không nên gọi nàng như thế.”

“Nhưng nàng cũng không thể tùy tiện chạy đến nhà người khác…”