Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 4



Hai năm trước, chính vào cái ngày hắn hẹn Từ huynh uống rượu ngắm hoa.

Hôm đó, Chúc Tiểu Huỳnh chạy đến bảo hắn rằng nàng đã tròn mười sáu tuổi, hỏi hắn khi nào cưới nàng về nhà.

“Phải đợi mười sáu năm nữa cơ, nàng nhớ nhầm rồi, đúng là ngốc mà.”

Bây giờ nghĩ lại, câu nói ấy thật quá nhẫn tâm.

Hôm đó, Tiểu Huỳnh buồn bã ngồi trên tảng đá sau hậu viện, suy nghĩ rất lâu.

Ở hậu viện có một mụ già giả làm người bán kẹo đường, dụ dỗ Tiểu Huỳnh đi theo.

May mà Từ huynh phát hiện kịp thời, lúc đó mụ ta đang kéo nàng đến cửa phố hoa.

Hắn vội chạy đến giữ lấy Tiểu Huỳnh, nhưng nàng lại không chịu nghe, một mực muốn đi theo mụ già kia.

Tối hôm ấy trở về, Hứa Phi Mặc giận dữ vô cùng, mắng nàng là đồ ngốc, đồ ngớ ngẩn, trách sao nàng lại ngu xuẩn đến mức chỉ vì hai viên kẹo mà chịu đi theo người lạ.

Nước mắt Tiểu Huỳnh đỏ hoe, vội vàng thanh minh:

“Không phải… không phải vì thèm kẹo.”

“Là bà ấy nói bà ấy có thuốc thông minh, nên ta mới đi theo.”

Nàng cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không hết được.

“…Tiểu Huỳnh… Tiểu Huỳnh chỉ muốn trở nên thông minh thôi mà.”

Tiểu Huỳnh mất tích nhiều ngày như vậy, Hứa Phi Mặc thường hay mơ thấy nàng.

Mơ thấy chính mình đuổi theo nàng đòi một chuỗi dây kết đồng tâm, nói rằng muốn cùng nàng kết tóc trăm năm.

Mơ thấy bóng lưng nhỏ bé ngồi lặng lẽ trên tảng đá sau hậu viện, và cả gương mặt đẫm nước mắt ấy.

Cũng mơ thấy chính mình năm mười hai tuổi, từ trên cây thanh mai ngã xuống, vỡ đầu chảy máu, rồi lại quay sang hỏi hắn:

“Về sau thì sao? Về sau, Hứa Phi Mặc có cưới Chúc Tiểu Huỳnh không?”

“Con của các người tên gì? Nó giống ngươi, hay giống nàng?”

Hứa Phi Mặc chợt bừng tỉnh.

Trăng treo trên đầu cành, ngoài cửa sổ sao thưa nguyệt khuyết, bốn bề tĩnh lặng.

Chỉ có từng cơn gió xuân thổi qua tán lá thanh mai, vang lên tiếng xào xạc khe khẽ.

“Chủ nhân! Chủ nhân!”

Người hầu vội vã chạy vào báo tin.

Lòng Hứa Phi Mặc dâng lên nỗi vui mừng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhẹ húng hắng ho một tiếng:

“Bảo nàng đừng sợ, ta không mắng nàng. Gọi nhà bếp mau chuẩn bị ít thức ăn, đưa đến cho nàng.”

“Dạo này trời chuyển lạnh, dặn đám nha hoàn nhóm lò sưởi lên, đừng để nàng bị lạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gio-khe-lay-co-ua-dom-dom-ve-sang-dem-he/chuong-4.html.]

Suy nghĩ một lúc, hắn khẽ cong môi, chậm rãi nói:

“Còn nữa, bảo nàng ngày mai ta sẽ đưa nàng đi chọn y phục, định ngày thành thân.”

Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh chợt thổi vào từ ngoài cửa sổ, khiến lòng hắn chợt thông suốt, như mây mù tan đi, lộ ra vầng trăng sáng tỏ.

Phải rồi, đáng lẽ ra… hắn nên sớm cưới nàng.

Đúng vậy, Hứa Phi Mặc vốn dĩ nên cưới Chúc Tiểu Huỳnh làm thê tử.

”…Không, không phải chuyện của Chúc cô nương.”

Người hầu cúi thấp đầu, sắc mặt có chút khó xử:

“Không phải ngài đã đặt lễ vật mừng hôn sự cho Từ Đại nhân ở Khúc Châu sao? Lý chưởng quầy vừa mới hoàn thành, lập tức sai người mang đến để ngài xem thử.”

Chiếc hộp gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo mở ra.

Bên trong là một cặp ngọc bội đồng tâm, chất ngọc ấm áp trơn nhẵn, tượng trưng cho tình cảm gắn bó bền lâu, chúc phúc cho phu thê ân ái trăm năm.

Cạnh đó còn đặt một chiếc khóa vàng “trường mệnh bách tuế”, mang ý nghĩa sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn.



Chừng nào đê điều chưa được sửa xong, chừng đó Hứa Phi Mặc vẫn chưa thể trở về.

“Hôm qua phu nhân khâu áo, đại nhân cứ lật qua lật lại nhìn mãi, vậy mà lại không nỡ mặc.”

Nha hoàn Hồng Tuyết vừa vấn tóc cho ta, vừa trêu chọc:

“Triệu đại nhân còn cười đại nhân nữa đấy, bảo rằng phu nhân thật hiền thục, hại bọn họ cũng muốn sớm lấy vợ đây này.”

Lời này khiến lòng ta vui không kể xiết, liền dặn Hồng Tuyết chiều nay ra ngoài mua thêm ít vải đẹp, kim chỉ tốt, ta muốn may thêm mấy bộ y phục cho Hứa Phi Mặc.

Đang nói dở, tiểu tư Tát Mặc ngoài cửa bước vào truyền lời:

“Đại nhân bảo những ngày này khiến phu nhân chịu thiệt thòi rồi, hỏi phu nhân có muốn gì không, quần áo hay trang sức, món gì cũng được.”

Ta suy nghĩ một chút, rồi chỉ về hậu viện:

“Không cần quần áo hay trang sức gì đâu, mấy thứ đó tốn bạc lắm.”

“Hậu viện trống trơn, nếu có thể trồng một cây thanh mai thì tốt quá.”

Nghĩ đến cái xích đu năm xưa bị Hứa Phi Mặc giận dữ chặt bỏ, ta rụt rè mở lời:

“Nếu… nếu có thể, ta còn muốn một cái xích đu nữa.”

“…Ta chỉ ngồi yên trên đó thôi, sẽ không làm ồn đâu.

“…Không được cũng không sao, ta chỉ hỏi thử thôi.”

Nhưng Hứa Phi Mặc sau khi thành thân lại rất tốt, buổi chiều liền sai người đến trồng cây, dựng xích đu.

Ta ngồi bên cửa sổ cắt vải, bỗng nghe bên ngoài náo loạn.