Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 3



Kim chỉ đưa qua đưa lại đến tận khi trời hửng sáng, ta ôm bộ y phục vào lòng, thiếp đi lúc nào không hay.

Mơ màng trong giấc ngủ, ta cảm giác có người ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn ta rất lâu.

Hắn không đánh thức ta, chỉ trước khi rời đi, nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín bờ vai ta, dịu dàng xoa đầu ta một cái.

Cánh cửa khẽ khàng khép lại, ta nghe thấy giọng Hứa Phi Mặc ở bên ngoài, đang căn dặn nha hoàn:

“Ngày mai, tổ mẫu sẽ đến. Ngươi vốn hầu hạ bên cạnh tổ mẫu đã lâu, hẳn biết rõ tính bà không dễ chịu.”

“Hãy giúp phu nhân nói đỡ vài lời, đừng để tổ mẫu làm khó nàng.”



Tiểu Huỳnh mất tích rồi.

Khi nha hoàn Lục Mai vội vã chạy vào báo tin, Hứa Phi Mặc thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, chỉ mất kiên nhẫn mà ngắt lời nàng:

“Lần này lại làm loạn chuyện gì đây? Là thấy thanh mai trong viện nở hoa, muốn gọi ta qua xem? Hay là lại đan được dây kết mới, muốn mời ta sang đeo thử?”

“Bảo nàng ta đừng làm ồn, đừng bịa chuyện nữa. Ta không có thời gian rảnh để chiều theo nàng ta đâu.”

Dạo gần đây, Hứa Phi Mặc rất bận.

Sắp tới hắn phải nhậm chức ở Túc Châu, đang bận bịu lo liệu, chuẩn bị quà cáp kết giao với đồng liêu.

Nghe nói vị tiền bối đồng môn ở Khúc Châu - Từ Phong Thanh vừa thành thân. Từ huynh từng nâng đỡ hắn rất nhiều, lại là người có ơn tri ngộ. Nay nhân dịp đại hỷ của người ta, hắn còn phải chuẩn bị một phần lễ hậu hĩnh, đích thân đến chúc mừng.

Bận rộn xử lý công vụ, đến khi ngẩng đầu lên, trời đã tối sầm.

Dùng bữa xong, bọn nhà bếp thu dọn bát đũa, vị trí của Tiểu Huỳnh vẫn trống không.

Hứa Phi Mặc mặt lạnh phân phó:

“Không ăn thì cứ nhịn, không ai được giữ phần cơm cho nàng!”

Các nha hoàn thấy Lục Mai bị phạt, không ai dám lên tiếng nữa.

Nửa đêm gió nổi, tiết xuân vẫn còn vương hơi lạnh, gió thổi lay động cành thanh mai ngoài thư phòng.

Hứa Phi Mặc giơ tay định đóng cửa sổ, chợt trông thấy mấy quả thanh mai còn xanh khẽ đung đưa dưới tán lá, tròn trịa đáng yêu.

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến chuyện năm xưa—

Khi ấy, hắn còn nhỏ, chỉ vì muốn hái quả thanh mai to nhất trên cây cho Tiểu Huỳnh mà ngã đến vỡ đầu chảy máu.

Nhìn thấy hắn bị thương, đôi mắt Tiểu Huỳnh rưng rưng, khiến lòng hắn đau nhói.

Hồi đó, hắn sợ đau, cũng sợ thấy máu, nhưng điều hắn sợ nhất vẫn là thấy Tiểu Huỳnh rơi nước mắt.

“Đừng khóc nữa, Tiểu Huỳnh, không đau đâu, chẳng đau chút nào cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Ta cố ý ngã ấy mà! Áo bị rách rồi, nàng có thể vá giúp ta, còn thêu cả đom đóm lên nữa!”

Cảm giác đau lòng ấy… rốt cuộc đã thay đổi từ khi nào?

À, là từ khi… khi đó, thiếp thất của phụ thân hắn hạ độc vào bát canh, Tiểu Huỳnh thay hắn uống trước.

Lúc đầu, hắn đau lòng, lại áy náy, ngày nào cũng ở bên nàng, như khi còn nhỏ, hái hoa cài lên tóc nàng, cùng nàng thả diều.

Nhưng rồi thời gian trôi qua, Hứa Phi Mặc ngày càng bận rộn.

Hắn phải đi học, phải kết giao bằng hữu, phải biết rằng thế gian này có rất nhiều cô nương tốt…

Rằng Tiểu Huỳnh… không còn là người xinh đẹp nhất nữa.

Hắn đã trưởng thành, đã đến cái độ tuổi mà trèo cây sẽ thấy ngại ngùng, thả diều cũng sẽ bị người ta cười chê.

Nhưng Tiểu Huỳnh thì mãi mãi chẳng thể trở nên thông minh, cũng mãi mãi chẳng thể lớn lên được nữa.

Đột nhiên, tim Hứa Phi Mặc nhói đau, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi:

“Nhịn đói lâu như vậy, chắc nàng cũng biết sai rồi.”

“Lục Mai, bảo nhà bếp nấu một bát canh ngọt, mang đến cho nàng đi.”

Lục Mai vừa nghe liền bật khóc, quỳ sụp xuống:

“Xin chủ nhân thứ tội! Tiểu Huỳnh cô nương… hôm qua đã mất tích rồi.”

Nha hoàn trong viện đều quỳ rạp dưới đất, mặt mày tái mét, nhìn nhau không dám nói gì.

Chủ nhân nhà mình xưa nay chẳng phải luôn xem thường vị hôn thê ngốc nghếch này hay sao?

Thế nhưng bây giờ, nàng vừa mất tích, chủ nhân lại sốt ruột đến mức gần như muốn lật tung cả thành.

Có một gã tiểu tư tự cho là thông minh, bèn đoán rằng chủ nhân làm vậy chỉ để tránh miệng lưỡi thế gian, bèn cẩn trọng nói:

“Chủ nhân, chuyện này cũng hết cách rồi. Chúng ta đã tận lực tìm kiếm. Nhà họ Chúc đâu chỉ có mỗi một cô con gái, bây giờ ngài công danh rạng rỡ, họ làm sao trách ngài được? E là họ còn mong đổi sang một người con gái thông minh hơn…”

Lời còn chưa dứt, gã tiểu tư đã bị một cước của Hứa Phi Mặc đá thẳng vào ngực, ngã dúi dụi xuống đất.

Lần đầu tiên, mọi người thấy chủ nhân nhà mình sắc mặt âm trầm đến thế.

Một kẻ to gan dè dặt hỏi:

“Chẳng… chẳng lẽ bị bọn buôn người lừa gạt? Nếu bị đưa đến sòng bạc, hay… hay là…”

Lời còn chưa nói hết, ai ai cũng hiểu ngầm ý còn lại.

Lầu xanh, kỹ viện.

Đúng vậy, chuyện này từng xảy ra rồi.