Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 6



Chiều ngày thứ ba, khi Hồng Tuyết ra ngoài mua chỉ thêu cho ta, Lục Yên lại dẫn theo hai bà lão bước vào.

Bọn họ mở chiếc hòm ra, bên trong chất đầy trâm ngọc, vòng vàng, bên dưới còn đè một xấp ngân phiếu dày cộp.

Lục Yên cười nhạt:

“Nghe nói phu nhân muốn sửa lại vườn, đây là chút quà hiếu kính từ các quan viên bên dưới.”

“Chỉ là có một việc nhỏ, chỉ mong phu nhân nói giúp vài câu với Từ đại nhân.”

Ta chớp mắt, có hơi bất ngờ.

Trước đây, Hứa Phi Mặc không bao giờ cho ta vào thư phòng, cũng không cho ta tiếp xúc với quan viên hay tùy tùng của hắn.

Hắn nói ta ngốc, chỉ biết gây rắc rối, làm hỏng việc của hắn.

Nhưng bây giờ ta đã là thê tử của hắn, đương nhiên không còn giống như trước nữa.

Ta vội gật đầu:

“Chuyện gì vậy? Phu quân ta có biết không?”

Lục Yên thấy ta đồng ý, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Chuyện nhỏ thôi, chỉ là có một ả đàn bà ngu dốt muốn tố cáo phu quân mình mưu sát bất thành.”

Bà lão đứng bên cạnh vội cười nịnh nọt:

“Mà nói cho cùng, ả ta cũng chưa chết, chỉ là bị hạ độc đến mức mất giọng thôi. Hơn nữa, thân cô thế cô, chẳng thể làm nên chuyện gì lớn.”

“Phu nhân là người thông minh, cứ nhận lấy đi.”

Nhận lấy những thứ này, thì coi như ta là người thông minh sao?

Ta nhìn xấp ngân phiếu dày cộp trước mặt, nghĩ bụng số tiền này có thể mua được bao nhiêu chỉ vàng, bao nhiêu tấm lụa tốt đây.



Từ Phong Thanh bận rộn nhiều ngày không về nhà, vốn còn lo lắng tổ mẫu không thích Tiểu Huỳnh.

Nhưng nghe hạ nhân kể lại, tổ mẫu rất hài lòng với nàng, chỉ là khi truyền lời ra ngoài thì vẫn giữ vẻ chê bai.

Ngày đầu tiên vừa đặt chân xuống thuyền, tổ mẫu đã nghiêm mặt nói:

“Từ lâu ta đã chướng mắt nhà họ Thôi trọng phú khinh bần, ngươi mau hưu thê đi.”

Ngày thứ tư, nghe nói thê tử của hắn ngày nào cũng đến phòng tổ mẫu, ríu rít trò chuyện cùng bà.

“Thê tử của ngươi y như chim sẻ, cứ ríu rít không ngừng, thật ồn ào, ta chẳng muốn để ý đến nàng.”

Ngày thứ năm, bức thư từ tổ mẫu gửi đến trễ hơn mọi khi.

”…Tay nghề cũng không tệ.”

Ngày thứ sáu, đột nhiên không còn tin nhắn nào truyền ra.

Từ Phong Thanh sai người đi hỏi, tổ mẫu chỉ thản nhiên đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Chuyện của bà cháu ta, một nam nhân như ngươi cứ suốt ngày dò hỏi làm gì?”

Từ Phong Thanh bất đắc dĩ cười nhẹ, cuối cùng cũng yên lòng.

Dạo này hắn bận rộn chuyện đê điều, lại phải ổn định dân tình, đến cả lá thư Hứa Phi Mặc gửi một tháng trước, hắn cũng chưa có thời gian mở ra đọc.

Hôm nay, tranh thủ lúc dùng bữa, hắn mới mở thư.

Đọc đến câu hỏi của Hứa Phi Mặc:

“Nếu như Phong Thanh huynh bị ép cưới một nữ tử mà mình không yêu, người đó lại ngu dốt, ngốc nghếch, nhưng hôn ước từ thuở nhỏ không thể làm trái, vậy huynh sẽ làm thế nào?”

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ câu trả lời thì bức rèm bất chợt bị vén lên.

Người vừa bước vào phong trần mệt mỏi, chính là cố nhân Hứa Phi Mặc.

“Đến thật đúng lúc, ta còn chưa nghĩ ra nên hồi âm cho huynh thế nào.” Từ Phong Thanh cười nói, “Quả nhiên quan mới nhậm chức, bận rộn đến hốc hác cả đi rồi.”

Hứa Phi Mặc không biết giải thích thế nào về bộ dạng tiều tụy của mình—mấy ngày nay hắn đã gần như phát điên vì tìm Tiểu Huỳnh.

Từ Phong Thanh nhìn thoáng qua y phục của hắn, chợt bật cười:

“Huynh xem kìa, chưa rước thê tử về nhà nên đến cả tay áo rách cũng không hay biết.”

Biết rõ tình nghĩa giữa hai người, tiểu tư Tát Mặc nhanh chóng mang đến bộ quần áo để Hứa Phi Mặc thay.

Từ Phong Thanh đặt bộ y phục vào tay hắn, nghiêm túc dặn dò:

“Bộ này là do phu nhân ta tự tay may, huynh nhớ mặc cẩn thận, giặt sạch rồi gửi người mang trả lại ta.”

Hứa Phi Mặc nhận lấy áo, vừa định cười trêu hắn keo kiệt, lại bất giác nhìn thấy lá thư trên tay hắn.

“Lá thư đó đừng xem nữa, toàn là lời ngu ngốc thôi.”

Hắn khoát tay, lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp gỗ tử đàn, đặt lên bàn, khẽ cười khổ:

“Lễ vật này chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là một đôi ngọc bội đồng tâm và một chiếc khóa vàng trường mệnh bách tuế, chúc mừng huynh và tẩu tẩu tân hôn đại hỷ. Đây là ta dùng chính bổng lộc của mình để mua, huynh đừng quá cứng nhắc như khi xử án trên công đường mà lạnh lùng từ chối đấy.

Từ Phong Thanh khẽ bật cười, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người thê tử nhỏ bé, đêm tân hôn ôm bộ y phục hắn vào lòng mà ngủ.

Hắn chợt nói:

“Thật xấu hổ, ta cũng không biết nên hồi âm cho huynh thế nào.”

“Cũng như huynh, ta cũng là người có hôn ước từ thuở nhỏ, từng có do dự. Nhưng sau khi thành thân rồi, nói ra sợ huynh chê cười…”

Hứa Phi Mặc nhướng mày:

“Chuyện gì?”

“Ta hối hận.”

“Hối hận gì?”

“Hối hận vì trước đây quá cố chấp, cứ khăng khăng đợi đến hôn kỳ.”

“Hối hận vì tại sao ta không cưới nàng sớm hơn một chút.”