Gió Khẽ Lay Cỏ Úa, Đom Đóm Vẽ Sáng Đêm Hè

Chương 7



“Tiểu tử huynh!” Hứa Phi Mặc ghen tị đ.ấ.m nhẹ vào vai Từ Phong Thanh, giọng điệu đầy chua xót.

“Vẫn là huynh có phúc, suốt dọc đường ta đều nghe mọi người bàn tán. Nói rằng huynh bỏ lại tẩu tẩu trong đêm tân hôn, vậy mà nàng vẫn hiền thục vô cùng, chẳng những không cãi cọ, còn thức suốt đêm khâu vá y phục mang đến cho huynh. Huynh không biết ta nghe mà ghen tị đến thế nào đâu.”

“Đúng lúc ta cũng xong việc rồi, dù sao cũng phải ghé qua nhà huynh uống một chén rượu nóng, chào hỏi tẩu tẩu một tiếng rồi mới đi.”

Hứa Phi Mặc không thể từ chối.

Dọc theo bờ đê là những cây liễu xanh bay trong gió phất phơ, tiết xuân dịu dàng, gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo chút hơi lạnh khiến người ta tỉnh táo.

Hai người đi ngang qua một quán rượu, liền ghé vào mua một vò rượu ủ đông, giống như khi còn niên thiếu, cùng nhau uống rượu ngao du.

Chưa đi đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng cười đùa của nữ tử từ hậu viện vọng ra, giọng nói trong như hoàng oanh, khiến người ta bất giác mỉm cười.

Từ Phong Thanh cười nói:

“Thê tử ta có chút nghịch ngợm, tâm tính trẻ con, làm huynh chê cười rồi.”

Miệng nói là chê cười, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy vẻ sủng ái.

Đi dọc theo hành lang quanh co, từ xa đã thấy bóng dáng một nữ tử trong bộ váy lụa vàng nhạt, đang ngồi dưới khung xích đu. Tựa như một đóa nghênh xuân vừa hé nụ, mềm mại tinh khôi, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta bừng sáng cả tâm trí.

Tiếng cười và bóng dáng ấy khiến Hứa Phi Mặc nhớ đến Tiểu Huỳnh.

Trước kia, nàng cũng thích cùng nha hoàn trong hậu viện vui đùa, khi thì ngồi trên xích đu, khi lại thả diều.

Nhưng rồi có mấy lần, khách đến nhà nghe thấy, tùy tiện hỏi thăm đôi câu, hắn liền cảm thấy mất mặt.

Thế nên, hắn sai người chặt bỏ xích đu của nàng, những nha hoàn chơi cùng nàng đều bị phạt nửa tháng bổng lộc.

Từ đó, tai hắn cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Không chỉ tiếng cười, mà ngay cả nha hoàn cũng chẳng còn ai dám trò chuyện cùng nàng nữa.

Như hắn mong muốn, Hứa phủ trở nên yên ắng vô cùng.

Không có bạn chơi, Tiểu Huỳnh cũng không hay cười nữa.

Nàng thường ngồi thẫn thờ trên tảng đá trong hậu viện suốt cả ngày, lặng lẽ nhìn cá nhỏ bơi dưới nước, nhìn đàn nhạn bay trên trời.

Nhưng đến mùa đông, mặt hồ đóng băng, nhạn trên trời cũng bay về phương Nam.

Không còn gì để ngắm, nàng vẫn cứ ngồi đó.

Không ai biết, cũng không ai quan tâm nàng đang nhìn gì, nghĩ gì.

Giờ đây, nghe tiếng cười giòn tan từ hậu viện nhà Từ Phong Thanh, lòng hắn như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức không thể thốt nên lời.

Không sao cả.

Đợi tìm được Tiểu Huỳnh, hắn sẽ làm cho nàng một chiếc xích đu mới, tốt hơn cái trước kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Còn phải tìm một nhóm nha hoàn ngoan ngoãn, nghe lời, bầu bạn cùng nàng.

Hắn cũng sẽ đối xử tốt với nàng, giống như Từ Phong Thanh thương yêu thê tử của mình vậy.

Tuyệt đối không còn trói buộc nàng nữa.

Tại tiền sảnh, Hồng Tuyết có chút khó xử:

“Đã bẩm báo rồi, nhưng… phu nhân nói đang bận, không có thời gian tiếp khách.”

“Nàng đang bận gì vậy?”

“Phu nhân bận… bận đan thỏ cỏ, còn nói lát nữa sẽ làm thêm một con cho ngài nữa.”

“Vậy thì phiền phu nhân rồi, con thỏ của vi phu, nhớ làm cho tai nó to một chút.” Từ Phong Thanh nghiêm túc gật đầu.

Ngửa cổ uống một ngụm rượu ủ đông, Hứa Phi Mặc chỉ cảm thấy chua xót trong lòng:

“Phong Thanh huynh phu thê tình thâm, thực khiến ta ngưỡng mộ.”

Từ Phong Thanh nghĩ đến vị hôn thê của Hứa Phi Mặc.

Hắn từng gặp nàng một lần.

Đó là hai năm trước, khi hắn đến Hứa gia uống trà, vô tình trông thấy một bóng dáng gầy yếu ngồi lặng lẽ trên tảng đá lớn trong viện.

Nàng mặc một bộ váy màu xanh đậu đã giặt đến bạc màu, cứ thế ngồi ngây ngốc nhìn những con cá nhỏ bơi trong nước.

Cánh hoa bay lả tả, rơi xuống vai, xuống tóc nàng, nhưng nàng không hề đưa tay phủi đi.

Lúc ấy mới chớm xuân, hơi lạnh vẫn còn vương vất, cứ ngồi trên tảng đá như thế, e là sẽ bị nhiễm phong hàn.

Nhưng Từ Phong Thanh không biết nàng là ai. Lại thêm thân phận nàng là nữ tử, hắn không tiện hỏi nhiều.

Nàng cứ cúi đầu mãi, có lẽ là gặp chuyện thương tâm.

Hắn thấy nha hoàn trong viện và tôi tớ qua lại không ít, vậy mà chẳng có lấy một người dừng lại an ủi nàng.

Về sau, trong lúc uống rượu ngắm hoa, Từ Phong Thanh lơ đễnh nhắc tới chuyện này.

Khi ấy, Hứa Phi Mặc thoáng có chút ngượng ngùng, chỉ cười trừ đáp:

“Đó là vị hôn thê ngốc nghếch của ta, khiến Phong Thanh huynh chê cười rồi.”

Chẳng có gì đáng cười cả.

Từ Phong Thanh chỉ thấy cô nương ấy rất đáng thương, trong lòng có chút áy náy thay nàng.

Cũng chính hôm đó, khi rời khỏi Hứa phủ, hắn lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ váy màu xanh đậu ấy, nàng ngây ngô đi theo một bà lão hướng về phố hoa.

Hắn vốn không rành chuyện ăn mặc của nữ nhi, nhưng chẳng hiểu sao, giữa dòng người đông đúc, hắn lại nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi báo cho Hứa Phi Mặc, hắn sợ làm bạn tốt lúng túng, nên vội vàng tìm một cái cớ, cáo từ rời đi.