Khoảnh khắc ấy, Từ đại nhân ngẩn người.
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy thương tiếc, vừa động lòng vừa trầm lắng.
Giống như ánh mắt của Hứa Phi Mặc năm hắn mười hai tuổi.
Ta còn muốn tiếp tục cầu xin cho nàng ấy, nhưng Từ đại nhân khẽ giơ tay ngăn lại:
“Tiểu Huỳnh không sai, một chút cũng không sai.”
Ta len lén ngước nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn mỉm cười, lúc này mới yên tâm phần nào.
Thành thân chỉ mới vỏn vẹn nửa tháng, những điều cần nói giữa phu thê cũng đã nói xong rồi.
Vậy thì… từ nay về sau, Tiểu Huỳnh sẽ không còn là thê tử của Từ Phong Thanh nữa.
Mà sẽ trở lại làm vị hôn thê của Hứa Phi Mặc.
Thấy ta nhìn mình, Từ đại nhân do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở lời:
”…Ta sẽ viết một bức thư, nhờ người mang đến cho Hứa Phi Mặc.”
”…Hắn sẽ mắng ta.”
Hai người đều im lặng.
“Vậy ta…”
“Ta…”
Ánh mắt Từ Phong Thanh như bị ánh nến làm bỏng, còn ta, trái tim cũng nhói lên một cái.
Những suy nghĩ muốn níu giữ giống như sợi tơ rối tung trong giỏ trúc, nhưng lý do để ở lại lại chẳng tìm được dù chỉ một đầu mối.
May thay, ngoài trời chợt vang lên một tiếng sấm dữ dội, cơn mưa bên ngoài lớn như trút nước.
Có lẽ ông trời cũng có lòng, giúp những người không muốn rời đi và không thể giữ lại tìm được một cái cớ.
Từ đại nhân như vớ được cọng rơm cứu mạng:
“Hôm nay mưa lớn, nếu thư bị nước mưa thấm ướt thì không ổn. Ngày mai… ngày mai ta sẽ viết lại một phong thư khác.”
Ta vội vàng gật đầu:
“Đúng, đúng! Nếu người đưa thư bị dầm mưa, cũng dễ sinh bệnh lắm.”
Bỗng nhiên, ngoài cửa, Tát Mặc bước vào đưa thư, vừa vặn nghe được nửa câu:
“Đại nhân, ngài quên rồi sao? Chúng ta có loại giấy dầu thượng hạng, dùng sáp niêm phong lại, có ném xuống sông ngâm ba ngày cũng không hỏng được! Còn có áo tơi và nón lá che mưa nữa—”
“Im miệng!”
Từ đại nhân không giỏi nói dối, mặt thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ quay đầu đi.
Không biết vì sao, trong lòng ta lại dâng lên một niềm vui khó tả, như thể vừa trộm được một viên kẹo ngọt.
Ngoài trời mưa gió mịt mù, trong phòng ánh nến lặng lẽ lay động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Phu nhân, đóng bớt cửa sổ lại, để gió lùa vào lại đau đầu mất.”
Từ Phong Thanh đang viết công văn, trong thư gửi tổ mẫu, hắn vẫn luôn quen gọi ta là phu nhân, cho nên lúc này cũng buột miệng gọi vậy, không hề ngẩng đầu, tự nhiên như thể chúng ta đã làm phu thê nhiều năm rồi.
Mưa ngoài trời xối xả như trút nước, ta lại không nỡ đóng cửa sổ, từng cơn gió ẩm lạnh quấn lấy người.
Ta sợ, nếu ta không nhìn chằm chằm vào mưa, thì cơn mưa này sẽ ngừng mất.
Có lẽ tại ta ngủ quên sau nửa đêm, sáng hôm sau, trời đã cao xanh vời vợi, chẳng còn lấy một gợn mây, đến cả gió thổi qua cũng mang theo hơi ấm.
Nhưng ta và Từ Phong Thanh đều không nhắc tới lá thư phải viết khi trời tạnh ấy nữa.
Ngay cả khi hắn dẫn ta ra ngoài, cũng không quên mang theo ô:
“Có lẽ trời sẽ lại mưa, đợi thêm ba ngày nữa đi…”
“Phải… phải đấy, có lẽ trời còn mưa mà.”
Thấy ta cùng Từ đại nhân chuẩn bị ra ngoài, ngay cả ma ma trong viện của tổ mẫu cũng len lén dúi cho ta một túi bạc vụn để tiêu vặt, còn dặn dò Từ đại nhân:
“Đại nhân nhớ trông chừng phu nhân, lão phu nhân nói phu nhân đơn thuần dễ dỗ, chớ để ai lừa mất chỉ vì hai viên kẹo.”
Mọi người ở đây đều đối xử với ta rất tốt.
Những kẻ ức h.i.ế.p Tiểu Huỳnh đều bị đuổi đi.
Từ đại nhân sẽ khen ta thiện lương.
Tổ mẫu sẽ bảo ta vừa khéo tay vừa có tấm lòng.
Ở đây, không ai xem ta là kẻ ngốc.
Xuân về, trời quang đãng, xe ngựa lắc lư chậm rãi lăn bánh.
Ta vén rèm xe lên, nhìn cảnh sắc dọc đường, thấy Từ phủ ngày càng khuất xa, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn khó tả.
“Phu… phu quân, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
Ta hơi bất an, khẽ kéo lấy tay áo hắn, sợ rằng hắn sẽ đưa ta quay về.
Từ đại nhân cúi xuống, cẩn thận cài lại áo choàng cho ta, trong mắt tràn đầy ôn nhu:
“Chúng ta đi tìm thuốc giúp Tiểu Huỳnh trở nên thông minh nhé.”
Trong y quán, mùi thuốc thoang thoảng vấn vít khắp nơi.
Ta thấp thỏm nhìn ông lão có đôi mày trắng trước mặt, thấy giữa đôi mày của ông càng lúc càng nhíu chặt, như thắt thành một nút chết.
”…Không chữa được cũng không sao ạ.” Sợ làm khó ông ấy, ta vội vã xua tay, “Tiểu Huỳnh quen rồi.”
“Ngươi là phu quân của nàng?” Ông lão mày trắng trừng mắt nhìn Từ đại nhân, “Loại độc này đã ngấm hơn mười năm rồi, vì sao bây giờ mới đưa thê tử đến khám? Ngươi còn xứng làm phu quân sao?”
Từ đại nhân vội vàng nhận lỗi:
“Là vãn bối sơ suất, mong đại phu xem giúp…”
“Nói ra cũng không phải là không thể chữa, chỉ là đã kéo dài quá lâu, việc trị liệu sẽ phiền phức hơn nhiều.”
“Thê tử ngươi trước đây đã từng khám bao nhiêu đại phu rồi? Uống qua bao nhiêu thuốc? Sao lại trì hoãn đến mức này?”